Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:15
Lượt xem: 412

Nửa đường Lâm Hàn nhìn thấy một cây hạt dẻ, nàng nắm chặt dây cương theo bản năng, lại nhớ tới nàng đang ở cổ đại, không phải là Lâm tướng quân suốt ngày tìm kiếm lương thực ở thời mạt thế, lắc đầu cười khổ, sau đó lại ra roi thúc ngựa.

Nhưng kiếp trước nàng đã trải qua mười mấy năm sống khổ sở, kiếp này lại sống những ngày tháng chẳng có bạc, dù có muốn thay đổi thì cũng không thể làm được trong một sớm một chiều. Nói nữa, Lâm Hàn không cho rằng cần kiệm quản gia lại là một điểm yếu.

Lại dừng xe lần nữa, chờ đến lúc trên đường không còn ai, Lâm Hàn lập tức đào hai cây hạt dẻ non trong không gian ra quăng lên xe ngựa, lại phát hiện trên ngọn núi cách đó không xa có cây dương mai, do dự một lát rồi cũng đào một cây nhỏ, dù sao nàng có nước sơn tuyền, không sợ trồng không được.

“Sao người lại mua cây ăn quả?”

Lâm Hàn dừng xe trước phủ, Sở Dương và Sở Ngọc lập tức chạy ra.

“Sao các con lại ở đây?” Lâm Hàn bị dọa cho nhảy dựng.

Sở Đại công tử chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn nàng: “Người đoán xem.”

“Ta đoán là con muốn bị đánh.” Lâm Hàn xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của nó.

Tiểu hài tử đẩy tay nàng ra: “Tan học được nghỉ.”

Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã ở phía nam: “Nhanh như vậy à.”

“Hôm nay phu nhân dậy trễ hơn mọi ngày.” Hồng Lăng đi qua cầm lấy số cây giống: “Trồng ở đâu đây?”

Lâm Hàn quan sát bốn phía, cách tường đông hai thước có trồng mấy hàng lê từ nam tới bắc, còn có sung và sơn tra, ở giữa có trồng thêm hồng, táo và anh đào. Cách tường tây hai thước có trồng Hồng Phú Sĩ, cũng có sung và sơn tra, trồng thêm thạch lựu ở giữa cùng với táo và vải.

Trong phủ nhiều người, ở hai phía đông tây đều có đào giếng, để tránh côn trùng trên cây rơi vào giếng nên bọn họ đã trồng cây so le với giếng, bây giờ ở tiền viện chỉ còn khu vực quanh giếng nước là còn chỗ ngồi.

Lâm Hàn nghĩ rồi lại nghĩ: “Hướng bắc sau nhà xí không có trồng trúc đúng không?”

“Ngài đã nói phải trồng một hàng ở phía nam để che nhà xí, để lúc có gió to mùi hôi thối không bay vào nhà là được, không phải trồng quá nhiều.” Hồng Lăng nói.

Lâm Hàn: “Vậy thì trồng ở phía bắc nhà xí, cách nhà xí bảy thước.”

“Chỗ đó là bí đỏ mà.” Hồng Lăng nhắc nhở nàng.

Tiểu Sở Đại công tử không nhịn được ói: “Vừa lúc a, bí đỏ có thể leo lên cây.”

“Đúng vậy.” Lâm Hàn cười nói: “Hồng Lăng không thông minh như con, không nghĩ tới.”

Tiểu hài tử bĩu môi: “Các nàng thật ngốc!”

Hồng Lăng cảm thấy thật oan uổng, nàng ấy chỉ nghĩ lúc đào hố thì sẽ đào được mấy quả bí đỏ được trồng mấy hôm trước, lại quên mất mấy quả bí đó có thể bò sang nơi khác. Hơn nữa nàng ấy không phải là Hồng Ngẫu, đã làm việc trong phủ từ lâu, đã quên mất mùa đông ăn củ cải trồng từ đầu thu mới là ngon nhất.

“Đại công tử, ta không được đi học, tất nhiên không hiểu biết nhiều bằng ngài.” Hồng Lăng tủi thân nói.

Đại công tử hừ một tiếng, nương nó cũng đâu được đi học đâu, nhưng hiểu biết không ít nha: “Ta không cần nghe ngươi giải thích. Nương, chúng ta đi trồng cây đi.” Nó lôi kéo ống tay áo của Lâm Hàn: “Cây non kia trồng ở chỗ đó nhé?”

Lâm Hàn nhìn theo hướng tay nhỏ của nó đang chỉ về phía gốc dương mai: “Phía tây là nơi các con đọc sách. Nhưng cứ để bọn họ trồng thôi. Con và Nhị Bảo đi học đi, ta chơi cùng Đại Bảo Bảo. Ngày khác sẽ đưa các con ra ngoài đi dạo.”

“Khi nào vậy ạ?” Từ khi Đại tướng quân ra chiến trường, hài tử Sở gia cũng không còn được đi đông đi tây lên phố nữa, Lâm Hàn vừa nói lời này, Tiểu Sở Ngọc đã hỏi tới ngay.

Lâm Hàn ngẩng đầu tính ngày, thấy thời tiết không tệ, không có mây đen, chắc có thể sáng sủa được vài hôm: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, ngày mai đi. Vừa lúc các con được nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn nương.” Đại công tử mừng đến mức nhảy nhót lung tung, nhưng sau đó sắc mặt lại cứng đờ.

Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Người có bạc sao?” Tiểu hài tử lo lắng nói.

Lâm Hàn cười nói: “Đương nhiên là có. Con quên rồi sao, hoàng thượng đã thưởng cho chúng ta ngàn lượng hoàng kim đó. Số bạc tịch thu được từ nhà quản gia cũng đủ để chúng ta trả nguyệt ngân cho bọn họ.” Nàng liếc mắt nhìn hạ nhân đang đứng xung quanh.

Đại công tử đã yên tâm, lôi đệ đệ cùng nhau đi học.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn vừa mới mở mắt đã nghe được âm thanh đọc sách, nhất thời phát ngốc.

Lâm Hàn nhìn rèm trướng phía trên rồi xốc chiếc chăn tơ tằm trên người ra, lấy lại tinh thần, ăn mặc chỉnh tề rồi mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy Sở Dương một tay đang bắt lấy Sở Bạch Bạch không chịu ngồi yên, một tay cầm thẻ tre vừa đọc vừa xoay đầu.

“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Lâm Hàn xoa xoa khóe mắt hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-23.html.]

Tiểu Sở Ngọc buông thẻ tre: “Không còn sớm nữa.”

Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn trời, chắc là đã giờ Thìn. Đang muốn tự hỏi sao hôm nay mình lại thức muộn thế nhỉ lại thình lình nghĩ đến tối hôm qua đã phải sửa sang thùng đựng hàng trong kho trữ đồ, dọn dẹp mớ xà phòng, nước hoa, mùng mền,…, đều là những thứ vô dụng ở thời mạt thế, cũng mặc kệ chúng nó còn hạn sử dụng hay không, tất cả đều được đặt trong những thùng hàng rỗng vốn là nơi để lương thực trong những năm đầu mạt thế. Sau đó lại đi trồng thêm hai mẫu lúa mì, mệt đến đầu óc choáng váng nên đã ngủ thiếp đi.

Chả trách hôm nay lại dậy trễ như vậy.

“Đã dùng bữa hay chưa?” Lâm Hàn hỏi.

Hồng Lăng trả lời: “Đã dùng một cái bánh bao gà và uống một bát sữa đậu nành. Còn Tam công tử đã ăn canh trứng.”

“Vậy ăn thêm một chút đi.” Lâm Hàn nói xong bèn đi rửa mặt.

Giờ Thìn hai khắc, Lâm Hàn dắt theo ba hài tử, mang theo hai nha hoàn cùng bốn vệ úy đi đến khu chợ phía đông gần phủ Tướng quân hơn.

Vừa đến chợ đông bọn họ đã gửi xe ngựa bên ngoài, Lâm Hàn đưa cho Sở Dương và Sở Ngọc một xâu tiền.

“Cho con?” Tiểu Sở Dương duỗi tay theo bản năng, không dám tin mà nhận lấy.

Lâm Hàn: “Muốn mua cái gì thì tự mình đi mua, ta còn phải chăm sóc Đại Bảo Bảo của chúng ta.”

“Của con.” Đại Bảo Bảo đúng là giống như Lâm Hàn dự đoán, vươn tay nhỏ bắt lấy cánh tay của đại ca nhà mình.

Lâm Hàn ôm lấy nó, nha hoàn lại lấy ra một xâu tiền, Lâm Hàn lập tức treo xâu tiền lên cánh tay tiểu hài tử: “Có nặng hay không? Nếu không thì để ta cầm cho con.”

“Không cần.” Tiểu hài tử ôm xâu tiền vào lòng, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Lâm Hàn cướp mất,

Lâm Hàn tức đến bật cười: “Ai cho con chứ hả?”

“Của con!” Tiểu hài tử lớn tiếng nói.

Lâm Hàn lập tức thấy đau đầu: “Được được, của con, không ai cướp của con.”

Tiểu hài tử vừa lòng, cúi đầu chơi đùa với xâu tiền của nó.

Nhưng mà còn chưa qua một nén nhang, tiểu hài tử đã cảm thấy nhàm chán, bởi vì xâu tiền không biết động đậy, treo trên tay cũng rất nặng, tiểu hài tử cũng chẳng dùng nó để làm gì, dứt khoát đẩy xâu tiền vào n.g.ự.c Lâm Hàn.

Lâm Hàn vội cầm giúp nó: “Có phải đã mệt rồi không? Ngủ một lát đi.”

Tiểu hài nhi không buồn ngủ, nhưng bọn họ tới quá sớm, mấy cửa hàng ở chợ đông vừa mới mở cửa, còn chưa có khách nhân lui tới, bốn phía im ắng, cho nên dù Sở Bạch Bạch cũng chẳng có hứng thú dù nhìn ấy rất nhiều loại hàng hóa màu sắc sặc sỡ, bắt đầu dụi mắt rồi ngã vào lồng n.g.ự.c Lâm Hàn.

Lâm Hàn ném xâu tiền cho nha hoàn, đưa tay ôm lấy tiểu hài tử tròn vo mập mạp, không nhịn được cảm thấy may mắn vì mấy năm nay nàng đã cố ý rèn luyện thân thể, nếu không thật sự không có cách nào bế hài tử đi dạo phố.

Tiểu hài tử không còn hứng thú bắt đầu mơ màng thiếp đi, Sở Dương và Sở Ngọc lại hưng phấn dạt dào, thấy cái gì cũng muốn mua.

Cũng may hai hài tử không có hứng thú với đồ vật của người lớn, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ chơi dành cho tiểu hài tử. Mấy thứ đó lại rẻ, đến cuối cùng hai hài tử vẫn còn thừa được mấy đồng.

Lâm Hàn muốn cho hai hài tử tận hứng nên lại mang bọn nó đến con phố kế bên, men theo một con đường khác về nhà.

Hai huynh đệ thấy hai bên con đường đó cũng có rất nhiều cửa hàng, vui vẻ hô lên một tiếng rồi chạy vào trong.

Đám người Khương Thuần Quân cuống quýt chạy theo sau.

“Chậm một chút!” Lâm Hàn hô to.

Huynh đệ bọn nó dừng lại, rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Lâm Hàn phát hiện bọn nó đã quẹo vào trong tiệm, dứt khoát dừng lại, sai nha hoàn ôm Sở Bạch Bạch, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Hai hài tử ôm một đống đồ vật đi ra thì thấy Lâm Hàn đang chờ ở ngoài cửa, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.

“Nương, con mua đủ rồi, không mua nữa.” Tiểu Sở Dương làm ra bộ dáng rất biết nghe lời, tức khắc chọc Lâm Hàn cười ngất..

Lâm Hàn: “Ta đã lớn như vậy mà hôm nay mới là lần đầu tiên tới chợ đông, ta còn chưa xem đủ, các con muốn mua gì thì cứ mua.”

“Cha của nương thật là xấu.” Tiểu Sở Ngọc khinh thường bĩu môi, không đợi Lâm Hàn mở miệng: “Nương, cha con tốt lắm.”

Lâm Hàn sửng sốt, dở khóc dở cười: “Ta biết con ——”

“Ui, đây không phải là đại tỷ sao. Dắt theo kế tử ra ngoài chơi à? Ai da, ba hài tử? Trời ạ, đại tỷ có tới ba kế tử sao?!”

Loading...