Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 225

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:54
Lượt xem: 66

Lâm Hàn thấy thế, không thể không thả cục đen thui kia vào lại trong tay nải.

Bên này cỏ nuôi súc vật màu mỡ nên ngựa của Hung Nô được nuôi đến mỡ phì thể kiện, cho dù mới vừa rồi xuất hiện vẻ mệt mỏi, liều mạng chạy cũng không phải ngựa dưới m.ô.n.g binh lính bình thường có thể so sánh được.

Lâm Hàn cảm thấy cứ đuổi theo như vậy không được, cho dù may mắn đuổi kịp Hung Nô thì bọn họ cũng không có sức lực chiến đấu với Hung Nô nữa, liền muốn dùng chút mưu kế.

Nhưng Lâm Hàn trước kia khi đối phó với zombie đều là trực tiếp dùng sét đánh, rất ít khi dùng mưu kế - từ từ, sét đánh!

Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, nâng tay vung lên: “Tản ra tạo thế vây công, cần phải ép bọn chúng đi thẳng về phía tây.”

Ầm ầm!

Một tia sét giáng thẳng xuống Hung Nô.

Chúng tướng sĩ chỉ lo tản ra lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hung Nô đang chạy như điên đột nhiên dừng lại, lập tức xuất hiện xáo động.

Lâm Hàn khẽ giật mình, chẳng lẽ nàng tùy tiện vung lên mà đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tả hiền vương Hung Nô rồi sao?

Mà cho dù có c.h.ế.t hay không, Lâm Hàn đều phải nói: “Nhất định là ông trời nhìn không nổi nữa nên đã giúp chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t Tả hiền vương Hung Nô rồi, các tướng sĩ, xông lên theo ta!”

“Xông lên!”

Ba ngàn nam nhi đồng thanh hét lên, Hung Nô giống như bị bừng tỉnh, lại chạy như điên.

Lâm Hàn không khỏi khẽ chửi thầm một tiếng, đi qua liền nhìn thấy trên mặt đất nằm một con ngựa. Lâm Hàn siết chặt dây cương, nhảy xuống ngựa liền nhìn thấy trên yên ngựa có một thanh đao, trên đó có nạm châu báu.

Lâm Hàn mừng rỡ, lấy đao ra không đợi các tướng sĩ mở miệng: “Hoa lệ như vậy nhất định là của Tả hiền vương.” Nói xong, dừng một chút: “Ông trời kia không biết suy nghĩ gì hết, đã đánh cho ngựa ngất xỉu rồi, sao không đánh cho Tả hiền vương c.h.ế.t luôn đi.”

Các tướng sĩ cuống quít nói: “Tướng quân, nói cẩn thận!”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, nói cẩn thận cái quỷ ấy. Căn bản là chẳng có ông trời nào ở đây cả. Nhưng vừa nghĩ đến người nơi này tin vào quỷ thần, Lâm Hàn rất biết nghe lời phải gật gật đầu, đao nhét vào trong túi: “Theo cách ta sắp xếp lúc trước đuổi theo.” Giơ tay chỉ một cái: “Các ngươi hướng tây bắc, các ngươi hướng tây nam, ta ở giữa.”

Dứt lời, đội ngũ tự động chia làm ba nhánh, một nhánh tây nam thả chậm tốc độ, nhánh phía tây bắc ra roi thúc ngựa tăng tốc độ.

Lâm Hàn so với bên trái nhanh hơn một chút, chậm hơn bên phải một chút, một nén nhang sau đó đã kéo dài khoảng cách, Hung Nô liền phát hiện mục đích của Lâm Hàn —— muốn vây quanh bọn chúng, lại nổ bọn chúng, thật sự hận không thể giục ngựa bay lên.

Nhưng ngựa không biết bay, nhìn về phía sau quyết đoán chạy về phía tây nam, kéo dài khoảng cách với truy binh ở phía tây bắc.

Binh bên phải Lâm Hàn thấy thế, hơi chạm vào đầu ngựa một chút, cùng Hung Nô tạo thành một đường song song liền thả chậm tốc độ, để cho con ngựa dưới m.ô.n.g chậm lại một lúc.

Lâm Hàn hướng bên trái vẫy vẫy tay, bên trái xông lên, Lâm Hàn bên này cũng chậm lại.

Sau hai nén nhang, Lâm Hàn cùng nhánh bên phải sắp bị bỏ lại ở phía sau, mới lần nữa tăng nhanh tốc độ, thẳng đến khi ngang bằng với bên trái mới chậm lại. Sau đó Lâm Hàn mang binh lên.

Hung Nô phát hiện lá cờ viết chữ “Sở” đuổi theo không rời, càng khẳng định bọn họ muốn bao vây bọn chúng, sau đó dùng cái thứ lợi hại kia đối phó với bọn chúng, lại lần nữa giơ roi thúc ngựa, tăng nhanh tốc độ.

Bụi đất tung bay, Lâm Hàn không khỏi híp mắt lại, ho khan hai tiếng: “Chạy bao lâu rồi?”

“Khởi bẩm tướng quân, cũng được chừng một trăm dặm.” Binh sĩ chạy sau Lâm Hàn khoảng nửa người nói.

Lâm Hàn: “Còn có thể chạy thêm được năm mươi dặm nữa không?”

“Trước đó ngựa của chúng ta có nghỉ được một lúc, có thể chạy thêm bảy tám mươi dặm nữa.” Binh sĩ kia nói.

Lâm Hàn tính toán, nếu lại đi thêm năm mươi dặm nữa thì cách Sở Tu Viễn không tới ba trăm dặm. Bọn họ dừng lại, Hung Nô không có khả năng dừng lại, sau đó lại đi về phía trước một trăm dặm, cách Sở Tu Viễn cũng chỉ còn lại hai trăm dặm.

Thám tử Sở Tu Viễn phái đi bốn phía nhất định có thể phát hiện nhân mã Hung Nô.

“Lại đuổi theo năm mươi dặm nữa rồi xuống ngựa nghỉ ngơi.” Lâm Hàn cao giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-225.html.]

Triệu Phi thúc ngựa chạy đến bên cạnh Lâm Hàn: “Liệu Hung Nô có nghi ngờ hay không?”

“Đoán được phía trước có người của chúng ta à?” Lâm Hàn hỏi ngược lại.

Triệu Phi: “Đúng!”

“Cho dù có đoán được thì bọn chúng cũng phải đi về phía tây.” Lúc trước Lâm Hàn không hiểu vì sao Sở Tu Viễn lại chắc chắn như vậy —— Hung Nô ở gần đây. Lúc này Lâm Hàn hiểu rồi, tiếp tục đi về phía bắc không có cỏ mọc, gia súc không có thức ăn, Hung Nô đi qua đó chỉ có một con đường chết, trừ phi tộc nhân của bọn chúng ở bên kia.

Nhưng mà, càng là tộc nhân ở bọn chúng ở đó thì lại càng không dám mang đại quân đi qua, cho nên không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tộc nhân, hoặc là không muốn đi phía bắc tìm chết, biết rõ phía tây còn có địch nhân cũng phải đi qua. Nếu gặp phải Phí Tiến số 2, bọn họ chẳng những có thể liều mạng ra một con đường sống, còn có thể cướp được đồ vật nữa.

Lâm Hàn lười giải thích với hắn, cũng không cần phải giải thích với hắn, dứt khoát giơ roi thúc ngựa tiếp tục đuổi theo.

Nửa canh giờ sau, chạy tới một bãi cỏ, đám người Lâm Hàn dừng lại, ngựa ăn cỏ, bọn họ uống nước. Đợi bọn họ nghỉ ngơi xong, đội quân đi bộ cũng chạy tới.

Lâm Hàn lại lên ngựa, nhìn về phía hoả đầu quân nói: “Cứ từ từ đuổi theo, đến giờ Dậu tìm chỗ có nguồn nước để dựng trại, chờ ta trở về.” Dẫn theo binh sĩ lúc trước tiếp tục đuổi Hung Nô.

Lúc này Hung Nô đã chạy mất từ lâu rồi. Nhưng bởi vì bọn chúng phải có hơn một vạn người, dấu vó ngựa trên đường còn chưa bị cát vàng cùng bụi đất bao trùm, đám Lâm Hàn liền theo dấu vó ngựa đuổi theo.

Đại khái lại đuổi theo một canh giờ, mặt trời dần lặn về phía tây, dấu vó ngựa càng thêm rõ ràng.

Lâm Hàn biết bọn họ cách Hung Nô không xa, nhiều lắm là cách nhau ba mươi dặm.

Thả chậm tốc độ, Lâm Hàn hỏi binh lính trái phải: “Còn cách Đại tướng quân bao xa?”

Triệu Phi mở miệng nói: “Hai trăm dặm.”

Lâm Hàn ngẫm lại: “Là hai trăm dặm thẳng về phía trước, hay là chúng ta ở đông nam, đại tướng quân ở tây bắc, như vậy nghiêng hai trăm dặm.”

Triệu Phi: “Nghiêng.”

“Nói như vậy nếu Hung Nô đi thẳng về phía tây, nhất định có thể vòng qua Đại tướng quân?” Lâm Hàn quay về phía Triệu Phi.

Triệu Phi gật đầu.

Kết quả này Lâm Hàn không muốn nhìn thấy.

Nhưng mà, lúc này không có điện thoại, không liên lạc được với Sở Tu Viễn, Lâm Hàn trầm ngâm một lát: “Tìm một nơi có nguồn nước, dựng trại, sáng sớm ngày mai sẽ đuổi theo.”

Triệu Phi: “Sáng mai? Hung Nô cũng chạy về đến nhà luôn rồi.”

Trước khi đi, Sở Tu Viễn từng dặn dò Viên Hạo, đến địa điểm dự định mà không thấy tung tích Hung Nô lập tức tiến về phía đông.

Tính toán hành trình, Viên Hạo hôm qua hẳn đã đến, lúc này hẳn là đang trên đường về phía đông.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn lắc đầu: “Bọn chúng sẽ bị Viên Hạo chặn lại. Bởi vì Viên Hạo ở phía tây chúng ta.”

“Nhân số Hung Nô so với chúng ta nhiều hơn, sợ chúng ta là bởi vì nhìn thấy đồ vật trong tay ngài, không nhất định bọn chúng sẽ sợ Viên tướng quân.” Triệu Phi nói.

Lâm Hàn nở nụ cười: “Bọn chúng sẽ không biết trong tay Viên Hạo không có mấy cục đen thui kia. Bởi vì lá cờ của Viên Hạo cũng giống như của chúng ta.” Cầm lấy lá cờ cố định trên yên ngựa, trên lá cờ nho nhỏ thêu một chữ “Sở” thật lớn: “Tên Sở đại tướng quân so với những thứ ta mang đến đáng sợ hơn nhiều.”

“Tướng quân nói rất đúng.”

Lâm Hàn xoay người, là một lão binh khoảng chừng bốn mươi tuổi: “Cho nên còn có một khả năng, Hung Nô cũng giống như chúng ta ở phía trước nghỉ đến nửa đêm, canh ba xuất phát, hừng đông phát hiện binh ở phía trước so với chúng ta nhiều hơn, cũng có chữ “Sở”, sau đó đoán ra Sở Tu Viễn chia binh làm ba đường, chúng ta là đường phải, phía tây ngoại trừ trung lộ còn có nhân mã bên trái, sau đó lại vòng trở về cùng chúng ta liều mạng một phen.”

Lão binh kia gật đầu: “Còn có một loại khả năng nữa, đi thẳng về phía đông nam, vòng qua chúng ta.”

Lâm Hàn gật đầu, đợi hỏa đầu quân chạy tới, liền lệnh cho bọn họ đặt nồi nấu cơm, ăn no liền ngủ, giờ Dần thức dậy nấu cơm, giờ Dần hai khắc đúng giờ xuất phát.

Ngày hôm sau, giờ Dần ba khắc, Lâm Hàn ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm lấy dây cương, một tay gặm bánh cao lương khó nuốt, cầu khẩn Hung Nô mau tới, làm thịt bọn chúng xong cũng được ăn đồ ngon nóng hổi.

Loading...