Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:49
Lượt xem: 72

Lâm Hàn có thể nghe hiểu, nhưng nàng càng muốn hỏi chính là, Sở Tu Viễn có thể nghĩ đến thì chẳng lẽ Hung Nô không nghĩ ra sao?

Hung Nô có thể nghĩ đến, nhưng Hung Nô tự đại, cũng sẽ không giống Sở Tu Viễn có thể tĩnh tâm, lưu ý thói quen sinh hoạt của bọn họ, phân tích tính cách của bọn họ.

Nếu bọn họ có kiên nhẫn này, cũng sẽ không vừa mới nếm mùi thất bại liền đến cướp đoạt. Mà là tổng kết kinh nghiệm, nghỉ ngơi dưỡng sức, làm một trận lớn, ví dụ như đánh hạ mấy tòa thành trì, biến dân chúng thành nô lệ của bọn họ.

Nhưng mà, Lâm Hàn không hỏi, Sở Tu Viễn đương nhiên cũng không nói: “Phu nhân không có gì muốn nói à?”

Lâm Hàn: “Ta chưa từng thấy Hung Nô, cũng chưa từng tới bên này, nghe theo chàng.”

Trái tim Sở Tu Viễn treo cao cả nửa ngày rơi trở về trong ngực: “Hôm nay trời tối rồi, sáng mai đi sớm về sớm.”

“Buổi tối nghỉ ngơi thế nào?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn không hiểu lắm: “Nghỉ thế nào là sao?”

“Chàng ngủ bên chàng, ta ngủ bên ta hay sao?” Lâm Hàn thấy hắn biến sắc, cuống quít nói: “Người ngoài không biết hai chúng ta là phu thê.”

Sở Tu Viễn lông mày tản ra: “Thúc chất cũng có thể ngủ ở một chỗ.”

Lâm Hàn đoán được hắn sẽ nói như vậy: “Chàng qua chỗ của ta, hay là ta ở chỗ chàng?”

Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Nàng nói xem?”

Lâm Hàn hiểu, sau bữa tối tự mình thu dọn quân trướng, xách tay nải đi vào trong quân trướng của Đại tướng quân.

Các binh sĩ sợ ngây người, nhao nhao hỏi: “Tiểu Hầu gia đã hơn hai mươi tuổi, còn muốn cùng Đại tướng quân ngủ chung một chỗ à?”

Trong đó có người hỏi đến trước mặt Triệu Phi, Triệu Phi không biết làm thế nào để trả lời lại, dứt khoát trả lời một câu: “Ngươi ở nhà chưa từng ngủ với cha ngươi à?”

Một câu đã đẩy mấy người tò mò trở về.

Tối hôm sau, không ai tò mò nữa.

Sở Tu Viễn uống canh cá, nhìn chằm chằm Lâm Hàn tóc tai bù xù thu thập đồ đạc: “Không ăn cơm thu thập cái gì thế?”

“Ta làm cái bàn viết thư cho mấy hài tử.” Lâm Hàn lấy bút và mực ra: “Mấy ngày có thể tới?”

Sở Tu Viễn: “Mười ngày.”

Lâm Hàn kinh ngạc nói: “Thư khẩn Hồng Lĩnh mà cũng lâu như vậy à?”

Sở Tu Viễn buông chén xuống: “Thư khẩn? Nằm mơ đi!”

“Có ý gì hả?” Lâm Hàn đứng dậy nói.

Sở Tu Viễn: “Không có khả năng!”

“Ta cũng không phải bảo hắn cố ý gửi thư cho ta, chỉ gửi cùng với thư khẩn gửi cho bệ hạ cũng không được sao?” Lâm Hàn nhíu mày.

Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Nàng vừa mới xuất quan, còn chưa ra khỏi địa giới triều ta, nàng có việc gấp gì để bẩm báo?”

Lâm Hàn á khẩu không trả lời được, lại không cam lòng: “Không thể dàn xếp một chút được à?”

“Nếu như ta nói nàng lòng dạ đàn bà làm rối quân kỷ, nàng có tức giận không?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.

Lâm Hàn thu lại bút mực, lập tức nghĩ đến thư chậm vẫn tốt hơn so với không có thư, lại lấy bút mực ra: “Đi dịch trạm thì dịch trạm. Ai hiếm lạ gì cái thư khẩn Hồng Lĩnh của chàng chứ?”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn dùng cơm xong, tìm được lá thư tối hôm qua nàng viết, trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn liền đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn: “Nàng làm gì vậy? Chờ một chút sắp họp rồi.”

Lâm Hàn: “Gửi thư! Khi nào ta về chàng lại nói với ta là được rồi. Dù sao buổi tối hai chúng ta nằm chung một cái chăn, ta đến hay không đến cũng như nhau. Hơn nữa mấy tướng quân của chàng đều đã từng gặp Sở Mộc, biết ta không phải là hắn, ta không đi bọn họ càng tự tại hơn.”

“Nàng tự mình đi à?” Sở Tu Viễn thuận miệng hỏi.

Lâm Hàn gật đầu: “Gửi thư cho thân nhi tử của ta, đương nhiên ta phải tự mình đi.”

“Đi sớm về sớm, không được gây sự - chờ một chút, dịch trạm ở trong thành à?” Sở Tu Viễn đột nhiên đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-223.html.]

Lâm Hàn giật mình: “Lúc kinh ngạc lúc rống làm gì? Không ở trong thành chẳng lẽ trong chỗ rừng sâu núi thẳm sao?”

Sở Tu Viễn bước tới cướp thư của nàng: “Nàng không được đi.” Không đợi Lâm Hàn phản ứng lại, vẫy vẫy tay với tiểu binh cách đó không xa: “Thư nhà.”

Lâm Hàn đi ra cướp lại: “Chàng làm gì vậy?”

“Phòng ngừa nàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt.” Sở Tu Viễn tránh qua một bên, liền đưa thư cho tiểu binh chạy tới: “Đừng quên, ngươi là người có vị hôn thê.”

Tiểu binh kia liên tục gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu Hầu gia, ngài đi bán da thỏ cũng có thể được cô nương coi trọng, nếu đưa thư nhà rồi bị khuê nữ huyện thừa coi trọng, Đại tướng quân cũng không có cách nào dùng lý do lần trước. Huyện thừa biết trong quân ta căn bản không có quy định gì mà không thể nhận lễ.”

Lâm Hàn: “Ngươi coi ta là Tống Ngọc à.”

Tiểu binh kia đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen: “Ngoại trừ võ công tốt hơn Tống Ngọc ra thì những thứ khác, ty chức thấy cũng gần như thế.”

“Cút đi!” Lâm Hàn giận dữ.

Tiểu binh kia theo bản năng nhìn Sở Tu Viễn, thấy Đại tướng quân không tức giận, vui vẻ rời đi.

Lâm Hàn: “Binh lính của chàng à?”

“Hắn?” Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không có ấn tượng. Nhìn tuổi khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, có thể đã đi ra ngoài với ta vài lần.” Ngay lập tức nói: “Đi thôi.”

Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, dẫn đầu đi vào trướng chờ các tướng quân khác đến.

Hai ngày sau, đợt lương thảo đầu tiên đúng giờ đến, Lâm Hàn liền mang theo nhân mã của nàng tiến về phía Đông Bắc. Viên Hạo đi Tây Bắc, Sở Tu Viễn dẫn ba vạn người đi thẳng về hướng Bắc.

Đi chừng sáu bảy ngày, khuôn mặt Lâm Hàn bị gió lạnh thổi tới tróc da, còn không thấy tung tích Hung Nô đâu cả, không khỏi sinh ra một cỗ phiền não, lại sợ tướng sĩ thủ hạ nhìn ra, lại không muốn đè nén, dứt khoát dừng lại luyện binh.

Lần này xuất chinh hoàng đế Thương Diệu cho hai trăm viên hỏa dược, ngoại trừ lưu lại năm mươi viên cho Sở Tu Viễn, còn lại đều ở Lâm Hàn nơi này.

Thứ đồ chơi kia rất nặng, dùng tay ném không được mấy trượng, mấy quan lại có tài trong triều chế ra mấy cái máy b.ắ.n đá nho nhỏ.

Lúc trước vẫn cứ để ở chỗ Sở Tu Viễn, hiện giờ tách ra, bốn cái máy b.ắ.n đá đều cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn lệnh cho binh lính đem máy b.ắ.n đá xuống, mở tay nải của nàng ra tìm tòi lục lọi, từ trong không gian lấy ra hai cái dây leo núi loại lớn đã tháo khóa, ném cho hai kỵ binh: “Cột vào máy b.ắ.n đá, một bên một sợi.” Chọn một tiểu binh dáng người thấp bé gầy yếu: “Ngươi, ngồi trên máy b.ắ.n đá, để cho bọn họ kéo ngươi đi.”

Mí mắt Triệu Phi giật giật, vị phu nhân này thật sự coi hành quân là du xuân rồi.

“Tướng quân đây là muốn làm cái gì?” Triệu Phi hỏi, những người khác cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lâm Hàn: “Diễn tập.” Suy nghĩ một lúc, đem lưới đánh cá cuộn lại ném lên trên máy b.ắ.n đá: “Giữ sao cho cả lưới và người không rơi xuống, thử xem đi nhanh được đến mức nào.”

Kỵ binh được phân công kéo máy đá không biết nàng muốn gì, lại cho rằng Lâm Hàn chính là Sở Mộc, nghĩ đến Sở Mộc chưa bao giờ bại trận, bởi vậy Lâm Hàn nói như thế nào bọn họ liền làm như thế ấy.

Ban đầu rất ổn định, sau đó lưới đánh cá rơi xuống, cuối cùng binh sĩ ngồi trên máy b.ắ.n đá suýt nữa cũng bị văng ra.

Lâm Hàn vội vàng hô dừng lại, lại sai người đem mấy chiếc máy b.ắ.n đá khác xuống, để cho mấy người luyện tập nhiều lần, thẳng đến khi người mệt ngựa cũng mệt, mới sai người đem máy b.ắ.n đá đặt lên xe.

Sáng sau, lại luyện thêm một canh giờ nữa mới khởi hành.

Triệu Phi nhịn không được nói: “Tướng quân, chúng ta cứ tiếp tục như vậy không có cách nào đến địa điểm đã định trong thời gian đại tướng quân quy định đâu.”

“Đại tướng quân sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đem thời gian xảy ra ngoài ý muốn cũng tính vào.” Lâm Hàn nói: “Dọc theo đường đi chúng ta ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, ta có trì hoãn thêm nửa ngày, chúng ta cũng có thể đến đúng thời gian quy định.”

Triệu Phi đương nhiên biết điểm này, hắn sợ Lâm Hàn mải chơi quên việc. Thấy nàng còn chưa quên sạch chính sự, đương nhiên không nhiều lời nữa.

Ngày hôm sau lại đi nửa ngày, cách địa điểm dự định còn có nửa ngày hành trình, nhưng còn cách thời gian Sở Tu Viễn cho nàng một ngày, Lâm Hàn dẫn đội ngũ đến chỗ có nguồn nước, lệnh cho binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, lại lệnh cho hỏa đầu quân đốt lửa nấu cơm, mà nàng lấy lưới đánh cá ra, vẫy vẫy tay với Triệu Phi người mà nàng quen thuộc nhất.

Trước mắt Triệu Phi tối sầm lại, muốn tìm một khe hở chui vào, sao lại tới nữa.

“Tướng quân, ở chỗ này con chạy trên đất con bay trên trời không nhiều lắm, có thể con bơi trong nước cũng rất ít.” Triệu Phi hy vọng Lâm Hàn có thể nghe hiểu.

Lâm Hàn lắc đầu: “Con chạy trên đất và con bay trên trời phần lớn là thiên địch. Chẳng hạn như đại bàng và thỏ. Hai loại đó không nhiều, không có nghĩa là trong nước không có cá. Ngược lại sẽ chỉ nhiều hơn. Bởi vì ở đây không có người ở.” Nói xong, dừng một chút: “Lại tìm vài người theo ta đi bắt cá, nướng chín giữ lại buổi sáng ngày mai ăn.”

“Tướng quân, ngài mau đến xem, tướng quân ——”

Trong lòng Triệu Phi vui vẻ: “Tướng quân, mạt tướng cầm lưới đánh cá cho ngài, ngài mau đi xem một chút.”

Lâm Hàn sải bước chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?” Phát hiện người gọi nàng chính là hỏa đầu quân: “Trong nước có rắn hay là nước mặn.”

Loading...