Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 209

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:29:05
Lượt xem: 88

Lâm Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, xoa xoa thái dương nói: “Đại Bảo Bảo, con nói nhỏ một chút mọi người vẫn nghe được mà.” Tạm dừng một chút: “Cứ như thế thì sớm muộn gì ta cũng bị các con nháo cho điếc mất.”

Tiểu hài tử muốn nói nó không có lớn tiếng, quay đầu lại thấy mẫu thân nhà nó đang cau mày, vội vàng im lặng, trừng mắt liếc Sở Dương.

Sở Dương muốn quở trách nó lại phát hiện sắc mặt của Lâm Hàn không ổn, nháy mắt với Sở Ngọc.

Sở Ngọc cầm lấy sơn tra của nó rồi đứng dậy.

Đại Bảo Bảo thuận miệng hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Giường đất phía tây chắc vãn còn ấm, bọn ta tới giường đất ăn.” Sở Ngọc cố ý hỏi: “Đệ không đi à?”

Tiểu hài tử dù thông minh nhưng vẫn chỉ là tiểu hài tử, thích xem náo nhiệt và chơi đùa cùng ca ca.

“Ai nói đệ không đi.” Tiểu hài tử đứng lên, lại nhìn Thái tử: “Ca có đi không?”

Sắc trời không còn sớm, cần phải trở về, Thái tử nghe vậy bèn nhìn phụ hoàng nhà nó.

Thương Diệu suy nghĩ một chút, y còn có việc chưa nói: “Chơi thêm hai nén hương đi.”

Tiểu Thái tử nhếch miệng cười, sai nha hoàn bưng dĩa hạt dẻ qua đó.

Nháy mắt, người trong phòng ít đi phân nửa, chỉ còn Thương Diệu, Sở Mộc, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn.

Thương Diệu lột hạt dẻ, hất cằm nhìn Sở Mộc: “Mấy ngày nữa là tết rồi. Năm sau đã hai mươi ba, có thể suy xét chung thân đại sự.”

Sở Mộc: “Hôm nay bệ hạ tới đây có phải cố ý tới giục hôn không?”

Thương Diệu khẽ lắc đầu: “Không phải!”

Sở Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Thương Diệu từ từ nói: “Trẫm tới làm mai.”

Sở Mộc suýt nữa nghẹn đến ngất xỉu: “Bệ hạ… Năm sau thần mới hai mươi ba, không phải ba mươi hai. Thúc phụ cùng thẩm thẩm đều không vội, ngài gấp cái gì?”

Thương Diệu lại nhìn Lâm Hàn: “Nàng không nóng nảy sao. Nàng đang muốn thay ngươi xuất chinh đó, để ngươi ở nhà trông chừng hài tử cho nàng.”

Sở Mộc cười: “Không phải bệ hạ không đồng ý sao.”

Thương Diệu có thể nói không, nhưng Lâm Hàn không nghe. Nếu muốn để nàng lại Trường An, chỉ có thể trói nàng lại, còn phải phái trọng binh canh gác, bằng không sẽ không vây được nàng.

Nhưng Lâm Hàn chỉ là muốn theo phu quân xuất chinh chứ đâu phải mưu phản, trên đời cũng không có bức tường nào kín gió, việc này truyền tới dân gian, dân chúng còn tưởng rằng Sở gia ăn ở hai lòng, muốn máu chảy thành sông thì sao.

Nguyên nhân chính là như thế, nên từ khi biết được chuyện Lâm Hàn rất muốn đi từ miệng Sở Tu Viễn, Thương Diệu đã dự định nhả ra, nhưng y cũng không muốn nói ngay, miễn cho Lâm Hàn đắc ý vênh váo, vểnh đuôi lên tận trời: “Trẫm không đồng ý, thẩm thẩm nhà ngươi không nghe trẫm. Trẫm phải muốn làm mai cho ngươi, ngươi cũng không muốn nghe trẫm sao?”

Sở Mộc há miệng thở dốc, phát hiện bản thân tự cho mình vào trồng: “Bệ hạ, ngài —— hai chuyện này đâu có giống nhau.” Sao có thể nhập lại làm một mà nói như vậy.

“Hôn nhân của ngươi là đại sự, xuất binh đánh Hung Nô không phải đại sự sao?” Thương Diệu hỏi lại.

Sở Mộc không biết phải nói gì. Do dự một lát, lập tức cầu cứu thẩm thẩm nhà hắn.

Lâm Hàn cười: “Bệ hạ còn chưa nói là ai, ngươi đã sốt ruột hoảng hốt cự tuyệt. Nếu là nữ tử ngươi ái mộ thì sao?”

Sở Mộc không chút suy nghĩ nói: “Ta không có ái mộ ai hết.”

“Từ nhỏ đến lớn đều không có?” Lâm Hàn không tin.

Sở Mộc lộ vẻ chần chừ.

Thương Diệu cùng Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng nhìn hắn chằm chằm.

Sở Mộc sờ cổ: “Hai người đừng như vậy, khiếp quá.”

Thương Diệu: “Vậy mau nói!”

Sở Mộc lắc đầu.

Thương Diệu nhíu mày. Sở Mộc vội nói: “Không phải thần không nói mà thần không biết nói thế nào nha. Lúc thần cỡ tuổi Đại Bảo Bảo, muốn tìm một người có thể chơi với thần. Lớn cỡ Đại Bảo lại muốn tìm một người ôn nhu. Mấy năm trước xuất chinh lại muốn tìm một người không thua gì đấng nam nhi. Bây giờ ngài hỏi như vậy, thần không sự không biết nên chọn người nào.”

Thương Diệu cũng không biết nên chọn cái nào: “Ngươi đây là tìm lão bà hay là tìm bạn chơi cùng ngươi vậy?”

“Lão bà và bằng hữu chắc cũng đâu có gì khác nhau đâu nhỉ.” Sở Mộc nghĩ nghĩ: “Không thể bầu bạn thì làm sao sống được với nhau. Huống chi là cả đời.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-209.html.]

Lâm Hàn ngẫm lại, biểu thị sự tán đồng: “Có đạo lý.”

Thương Diệu trừng mắt liếc nàng, không biết nói thì đừng nói!

Vẻ tươi cười trên mặt Sở Mộc cứng lại.

Sở Tu Viễn nhìn thấy biểu cảm của ba người bọn họ, âm thầm cười trộm.

Nhưng hắn cười lại càng khiến hoàng đế bất mãn: “Ngươi còn cười?!”

Sở Tu Viễn cười hỏi: “Bệ hạ đang nói tới nữ nhi nhà nào vậy?”

“Đúng vậy.” Lâm Hàn lúc này mới nhớ ra bọn họ nói nãy giờ mà đến tên tuổi của chính chủ cũng chưa biết: “Biết đâu lại là một cô nương vừa ôn nhu hiền huệ vừa hiên ngang oai hùng thì sao.”

Thương Diệu tức giận nói: “Làm gì có người nào vừa nhu hiền huệ vừa hiên ngang oai hùng, là cái dạng gì hả.”

Lâm Hàn: “Ôn nhu hiền huệ và hiên ngang oai hùng đâu có mâu thuẫn đâu nhỉ?” Quay sang Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn không đáp lời nàng mà chỉ hỏi hoàng đế tỷ phu nhà hắn: “Bệ hạ cảm thấy phu nhân nhà thần tri thư đạt lễ hay là anh tư táp sảng?”

Thương Diệu đánh giá Lâm Hàn một hồi, bản tính thẳng thắn hào sảng, đối với người ngoài lại hay làm ra vẻ ôn nhu hiền huệ, thấu tình đạt lý, nhưng cũng đâu thể nói đó không phải là nàng. Nghĩ như thế, Thương Diệu lập tức hiểu ra —— con người chứ không phải khúc gỗ, có thể có rất nhiều mặt, Sở Mộc căn bản không cần lo lắng chuyện không biết nên chọn cái gì.

Sở Tu Viễn thấy thế, hỏi: “Bệ hạ, hiện tại có nói cho thần là nữ tử phương nào mà lại đáng giá khiến ngài đích thân mai mối vậy?”

Thương Diệu: “Khuê nữ nhỏ tuổi nhất của Thái thường.”

Lâm Hàn không nhịn được hỏi: “Là vị Thái thường làm chủ hôn cho thiếp thân và phu quân sao?”

Thương Diệu khẽ gật đầu.

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Tiểu nữ nhi nhà ông ấy chắc không còn nhỏ nữa nhỉ.”

Thương Diệu cẩn thận ngẫm lại: “Hình như đã mười bảy, Sở Mộc, trẫm không cần nói ngươi cũng biết nhân phẩm của Lục Thái thường rồi, ngày khác đi gặp chứ?”

Lâm Hàn: “Còn có thể gặp mặt?!” Nói xong lại nhìn Sở Tu Viễn.

Thương Diệu vui vẻ: “Ngươi chưa từng gặp ông ấy, ông ấy cũng chưa từng gặp ngươi. Không phải ông ấy không muốn, cũng không phải trẫm không đồng ý, chỉ là trẫm vừa mới mở lời với Lâm Trường Quân, ông ta đã lập tức đưa sinh thần bát tự của ngươi tới. Lúc ấy trẫm đã cảm thấy kì lạ, sau lại thúc giục Tu Viễn mau chóng thành hôn, trẫm lại cảm thấy quái dị hơn, chuyện phía sau ngươi cũng biết rồi.”

Lâm Hàn: “Bệ hạ hiểu lầm. Thiếp thân chỉ tò mò chúng ta sẽ gặp mặt thế nào thôi.”

Dù sao cũng không thể giống chuyện chung thân kiếp trước của nàng, chỉ có người lớn hai bên gia đình và bà mai tụ tập với nhau.

Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn trước kia chưa từng tiếp xúc với người ngoài, Lâm gia cũng không dạy nàng nên mở miệng nói: “Sở Mộc sẽ đến nhà Lục Thái thường bái phỏng, nữ nhi của ông ấy sẽ tránh ở sương phòng hoặc sau bình phong để quan sát Sở Mộc.” Lại quay sang Sở Mộc, thấy hắn không mở miệng cự tuyệt thì tiếp tục nói: “Cô nương Lục gia sẽ đến chợ đông hoặc chợ tây, Sở Mộc sẽ ngồi cạnh cửa sổ tiệm cơm hoặc tửu quán để quan sát nàng ấy.”

Lâm Hàn thầm nhủ cái này có khác gì kết hôn mù quáng đâu.

“Lần tiếp theo gặp mặt chính là ngày thành thân sao?” Lâm Hàn nhìn về phía Thương Diệu.

Thương Diệu cười nói: “Cái này phải xem bản lĩnh của Sở Mộc.”

Tiểu hầu gia đỏ mặt.

Thương Diệu thấy thế, cảm thấy việc này ổn rồi: “Bây giờ ngươi tạm thời chưa nghĩ tới chuyện thành thân, Lục gia vừa lúc cũng không muốn gả nữ nhi đi sớm như vậy, cứ định sẵn thế thôi, sang năm hoặc năm sau nữa mới tính tới chuyện thành hôn.”

Sở Mộc nhìn thúc phụ nhà hắn.

Sở Tu Viễn: “Tuy nói kết hôn là chuyện cả đời nhưng cũng không cần phải đắn đo quá nhiều đâu. Ngươi ở đây suy xét mười ngày nửa tháng, Lục gia bên kia chắc gì đã đồng ý đâu.”

Sở Mộc nhíu mày, vì sao chứ?

Lâm Hàn tiếp lời Sở Tu Viễn: “Vì gia thế của ngươi quá tốt.”

Sở Mộc cau mày: “Cái này có thể được xem là một lý do sao?”

Lâm Hàn cười nói: “Cũng bình thường thôi mà. Cô mẫu của ngươi là Hoàng Hậu, thúc phụ là Đại tướng quân, ngươi là tiểu hầu gia lớn lên trong hũ mật, người ta sợ không hầu hạ nổi ngươi, tự nhiên không dám gả cho ngươi.”

Sở Mộc: “Theo như lời thẩm thẩm nói, ta cũng không cần một nữ tử như vậy.”

Lâm Hàn gật đầu: “Cho nên ngươi còn do dự cái gì? Gặp mặt một lần, cho dù nàng ấy nhìn trúng ngươi nhưng nếu ngươi không vừa mắt nàng, nàng cũng đâu dám chơi xấu đúng không.”

Sở Mộc theo bản năng nhìn Thương Diệu.

Thương Diệu vui vẻ: “Trẫm kêu ngươi đi gặp mặc cô nương Lục gia là vì cảm thấy Lục Thái thường không tệ. Ngươi không vừa ý, trẫm còn có thể bức ngươi cưới sao?”

Loading...