Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 196

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:27:06
Lượt xem: 86

Lâm Hàn giơ tay lên, ngăn nàng ấy nói tiếp: “Ta không phải kẻ ngốc, cũng không phải điếc. Ngươi cho rằng ngươi nói không thành tiếng là ta không biết sao?” Liếc nàng ấy một cái, quay về phía Sở Tu Viễn: “Bạn tốt của chàng đến đây một không mang bái thiếp, hai không mang lễ vật, đến phủ Đại tướng quân của chàng mà giống như đi về nhà mình vậy. Đại tướng quân, có phải nên giải thích với nữ chủ nhân phủ tướng quân này một chút hay không?”

Sở Tu Viễn: “Cái này ta thật sự có thể giải thích. Trước kia chúng ta ai cũng nghèo cả, cho nên liền ước định không cần dùng đến mấy thứ hư ảo kia.” Dừng một chút: “Bọn họ nhiều năm như vậy không thay đổi, cũng nói rõ một vấn đề.”

“Nhớ tình cũ à?” Lâm Hàn nói xong, cười lạnh một tiếng: “Phu quân muốn nói cái này, hay là muốn nói bọn họ đối xử với chàng thủy chung như một?”

Sở Tu Viễn liên tục lắc đầu: “Cũng không phải. Chính là chứng tỏ bọn họ đều không bằng phu quân nàng. Phu nhân của ta ánh mắt độc đáo, trước kia thành thân cho dù chưa từng gặp ta cũng biết ta không phải người thường.”

Lâm Hàn vui vẻ: “Đây là đang khen ta hay là khen chính mình thế?”

“Nàng và ta phu thê nhất thể, khen nàng đương nhiên cũng là khen ta, mà khen ta cũng là khen nàng.” Sở Tu Viễn nói.

Hồng Lăng cuống quít ho khan một tiếng, đè xuống tiếng cười đang chờ ra khỏi miệng.

Lâm Hàn: “Thấy chưa? Ngay cả Hồng Lăng đều đang cười chàng đấy.”

Hồng Lăng lập tức muốn khóc, vì sao người bị thương luôn là nàng chứ?

“Đại tướng quân, ta đi phòng bếp xem một chút.” Hồng Lăng nói xong vội vàng đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn: “Nhìn nàng dọa Hồng Lăng kìa.”

Lâm Hàn cười mà như không cười: “Ta sao?”

“Nàng cái gì chứ?” Sở Tu Viễn vẻ mặt mờ mịt: “Ta đang nói chính mình.”

Lâm Hàn không khỏi cười lạnh, không hổ là nam nhân của nàng, miệng cũng gần bằng nàng rồi.

“Phu nhân, đào mật của vi phu đâu?” Sở Tu Viễn thấy nàng không mở miệng trào phúng nữa, liền biết nàng hết giận rồi: “Còn có nước sơn tra trong bình này nữa, giấu ở đâu rồi?”

Lâm Hàn giơ tay chỉ ra bên ngoài: “Đào mật còn ở trên cây, còn nước sơn tra ta uống hết rồi.”

“Đừng làm ầm ĩ nữa, ta biết nàng có chuẩn bị cho ta mà. Hơn nữa, nước sơn tra là sau khi ăn sáng xong mới phân phó nô bộc nấu, nàng đã ăn no rồi, nếu có thể uống hết nước sơn tra thì không thể ăn thêm được một quả đào mật.” Sở Tu Viễn nói xong liền nhìn bốn phía, không tìm được, liền vẫy vẫy tay với tiểu nha hoàn đang chờ ở bên cửa: “Giấu ở đâu rồi?”

Tiểu nha hoàn kia theo bản năng nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn không khỏi đỡ trán: “Ta là người thông minh như vậy, người bên cạnh người nào người nấy ai cũng đần hết là sao?”

Tiểu nha hoàn mặt lộ vẻ mặt bất an, còn có chút nghi hoặc, không biết mình làm sai cái gì.

Sở Tu Viễn đứng dậy: “Có thật là phu nhân uống hết rồi không? Ngươi cứ trả lời thẳng thắn, đừng có nhìn phu nhân làm gì. Nói đi, có phải là ngươi giấu nó rồi không?”

Tiểu nha hoàn kia lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái.

Lâm Hàn đau đầu, còn đau hơn cả khi Đại Bảo Bảo ở bên tai nàng ríu ra ríu rít.

“Phu nhân!” Sở Tu Viễn lại mở miệng.

Lâm Hàn vô lực chỉ vào phòng trò chơi.

Sở Tu Viễn tìm được bình nước ở phía sau cầu của Đại Bảo Bảo, quả đào mật ở phía sau sách vở của Sở Dương, nước bên trong vẫn còn ấm, có lẽ vừa mới nấu xong không lâu lắm.

“Phu nhân, trong này có bỏ thêm đường à?” Sở Tu Viễn rót một chén liền hỏi.

Lâm Hàn: “Bỏ thêm một chút.”

Sở Tu Viễn quyết định ăn đào mật trước, sau đó mới hỏi: “Bọn họ không nói tìm ta có chuyện gì à?”

“Mặc thường phục, hẳn là hướng về trái cây nhà ta mà tới. Bởi vì ngay khi ta nói rằng Thái tử muốn ăn, bọn họ liền đi.” Lâm Hàn nói: “Chàng không thể nói bóng nói gió để bọn họ tự mình trồng à?”

Sở Tu Viễn: “Vườn Phù Dung có nhiều cây giống cây ăn quả đều ném ra ngoài, bọn họ đều không trồng, ta nói bóng nói gió có tác dụng gì chứ?”

“Ném ra ngoài nhiều lắm à?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.

Sở Tu Viễn gật đầu: “Bên kia chim nhiều, không chú ý thì quả đã bị chim mổ, bệ hạ không thể ăn hết. Vườn Phù Dung không bao giờ thiếu trái cây, quan lại chăm sóc cây ăn quả cũng lười ăn trái thối, phần lớn là chôn dưới đất làm phân bón, không quá hai năm liền mọc lên giống như cỏ, không ném cũng không được.”

Lâm Hàn không khỏi ngồi thẳng: “Năm nào cũng có?”

Sở Tu Viễn hồi tưởng lại một chút: “Hình như đều có.” Thấy dáng vẻ nàng giống như có điều suy nghĩ liền hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Hàn muốn nói tất nhiên là dùng để trồng.

Nhưng hiện tại lại là mùa hè nắng gắt chói chang, cho dù nàng có nước sơn tuyền thần kỳ cũng không chắc sẽ trồng được.

Lâm Hàn quyết định hỏi trước: “Là bệ hạ yêu cầu ném đi sao?”

“Chuyện nhỏ này cần gì xin ý chỉ của bệ hạ.” Sở Tu Viễn cười: “Quản sự của vườn Phù Dung có thể làm chủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-196.html.]

Lâm Hàn vui vẻ: “Hôm nào chàng nói với quản sự năm sau đừng vút đi, có bao nhiêu cứ giữ lại cho ta.”

“Nàng lấy nó làm gì?” Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Cây anh đào trong vườn của bệ hạ trước giờ không phải do chúng ta đưa qua sao.”

Lâm Hàn: “Đổi bạc!”

Sở Tu Viễn thở hổn hển, gian nan nói: “Phu nhân, nàng là phu nhân của Sở Tu Viễn ta!”

Vẻ mặt Lâm Hàn mờ mịt: “Sở Tu Viễn? Là ai? Không quen biết.” Nói xong còn lắc đầu.

“Khụ!” Nha hoàn đứng chờ cạnh cửa bối rối ho khan.

Sở Tu Viễn hít thở không thông, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng, suýt nữa thì nổ tung phổi.

“Ta không nói đùa đâu.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng, cười nói: “Kiếm bạc cứu tế người nghèo vẫn tốt hơn vứt đi để nó thối rữa.”

Sở Tu Viễn: “Mấy cái cây đó cao lắm cũng chỉ cao bằng ta, có thể bán được bao nhiêu chứ? Một đồng một cây cũng chưa chắc có người mua.”

Lâm Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, vẫy tay với tiểu nha hoàn.

Tiểu nha hoàn vội vàng đi tới: “Phu nhân có gì sai bảo?”

“Đi nói với Hà An, ngày mai đến chợ tây mua hai cửa hàng, ta dùng để bán cây giống.” Lâm Hàn nói.

Tiểu nha hoàn không nhịn được nhìn Sở Tu Viễn, chờ hắn bảo mở lời.

Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, nhìn tiểu nha hoàn ra ngoài rồi mới nói: “Nàng làm thật sao?”

“Chuyện nhỏ thế này ta đùa chàng làm gì.”

Sở Tu Viễn: “… Nhưng cũng đâu cần mua tới hai cửa hàng.”

Bán cây giống không cần mua cửa hàng làm gì nhưng Lâm Hàn lại có suy tính của nàng.

Khi trưởng tử kế thừa tước vị, theo quy củ thì phải chia cho trưởng tử bảy phần gia sản, chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng do trưởng tử quyết định. Nhưng Sở Dương là trưởng tử lại không phải con vợ cả.

Dựa theo tính tình của Sở Đại Bảo Bảo, để nó thừa tước chắc còn khiến nó không vui hơn, cảm thấy cha nương khinh thường nó.

Sở Ngọc đứng hàng hai, lại không phải đích không phải trưởng, tước vị cũng không rơi xuống đầu nó, sau này dựa vào bổng lộc và bạc viết sách cũng đủ để lo cho lớn nhỏ một nhà. Cho nên Lâm Hàn vẫn luôn muốn mua thêm mấy cửa hàng, sau này phân gia sẽ chia lại cho Sở Đại Bảo Bảo và Sở Ngọc. Của cải còn lại sẽ chia theo ý nguyện của Sở Dương.

Huynh đệ tỷ muội trước khi thành thân chính là người một nhà, sau khi thành thân rồi hơn phân nửa đều biến thành thân thích bình thường. Hơn nữa sau khi cưới thê tử thì gia đình không còn là của một mình Sở Dương nữa, tất nhiên không phải do một mình nó quyết định tất cả.

Nếu thê tử của nó hiểu biết lý lẽ, là một người có tấm lòng thánh mẫu như cô mẫu của nó thì Lâm Hàn cũng không lo lắng. Chỉ sợ cưới phải một nữ tử ngoài mặt ôn nhưng bên trong độc ác.

Lâm Hàn dự định sẽ phân gia trước khi Sở Dương đính hôn.

Nhưng mà, Sở Dương mới mười một, cách thời điểm nó thành thân vẫn còn xa cho nên Lâm Hàn cũng không nhắc chuyện này với Sở Tu Viễn, miễn cho hắn lại nói nàng rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới nghĩ tới mấy chuyện đó.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, lại nói: “Tìm chỗ nào rẻ một chút, để lại nửa gian để mỗi năm bán cây giống.”

Sở Tu Viễn không nhịn được xoa mày: “Phu nhân, hoàng kim của nàng sắp rỉ sét hết rồi.”

“Hoàng kim sao mà rỉ được.” Lâm Hàn không cần nghĩ ngợi nói.

Sở Tu Viễn nghẹn lại: “Đồng xu. Mấy sợi chỉ xâu đồng xu trong kho mục hết rồi.”

Lâm Hàn thầm nhủ một ngày nào đó lại muốn mua cho Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo hai căn nhà lại không đủ bạc.

“Ta một đeo vàng đeo bạc, cũng không thoa son trát phấn, cả ngày ở trong phủ hầu hạ bốn cha con các người, khó có lúc muốn mua một thứ gì đó lại không được sao, Sở Tu Viễn, chàng khiến ta quá thất vọng rồi.” Lâm Hàn giơ tay chỉ vào hắn, vẻ mặt thương tâm muốn chết.

Sở Tu Viễn chỉ muốn cười: “Phu nhân, đừng diễn nữa được không?”

“Chàng nói ai diễn?” Mày liễu dựng ngược, Lâm Hàn trừng mắt hỏi hắn.

Sở Tu Viễn lại xoa ấn đướng: “Vi phu nói sai rồi. Vi phu chỉ sợ nàng mệt thôi. Nhàn rỗi cứ đi ngủ không phải tốt hơn sao.”

“Ta không muốn ngủ.” Mười mấy năm mạt thế, Lâm Hàn đã quen với sự bận rộn. Ngủ nhiều thêm một ngày lại cảm thấy bản thân đang lãng phí sinh mệnh, chẳng bằng làm thêm nhiều chuyện có ý nghĩa, như tích cóp của cải chẳng hạn.

Sở Tu Viễn: “Chỉ nghĩ muốn kiếm bạc thôi sao? Phu nhân, sinh không mang đến, chết không mang đi, không cần thiết.”

Lâm Hàn nói, chàng không nhưng ta thì có.

“Ta còn chưa tới ba mươi đâu, đời này còn dài.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn xoa xoa thái dương: “Là rất dài, nhưng thực ấp cũng đủ để nuôi hai ta cả đời, còn sợ ta không nuôi nổi nàng sao?”

Lâm Hàn: “Chàng nuôi là chuyện của chàng, ta kiếm là việc của ta, không có gì xung đột.”

“Tuy là thế nhưng nếu bị người ngoài biết được ——”

Loading...