Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 190

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:53
Lượt xem: 80

Sở Dương hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, không khỏi nói: “Nương dạy rất phải.”

Sở Ngọc nhịn không được cảm khái: “Nghe thật phiền phức, lại còn nguy hiểm nữa. Quả nhiên con chỉ thích hợp viết sách.”

Lâm Hàn vui vẻ: “Đó là do con không dụng tâm thôi. Trước đây con còn nói Đại Bảo Bảo vẽ tranh phiền phức đó thôi.”

“Vẽ tranh không phiền phức.” Đại Bảo Bảo vừa nghe nhắc đến tên mình, vội vàng nói: “Vẽ tranh rất thú vị. Con nhìn thấy cái gì cũng có thể vẽ lại trên giấy.”

Lâm Hàn gật đầu: “Bởi vì con thích.” Phát hiện tiểu thái tử vẫn không nói gì: “Dịch nhi, ngươi thích cái gì?”

“Ta?” Tiểu thái tử không ngờ đột nhiên lại nhắc tới nó, ngẩn người: “Ta không biết.”

Đại Bảo Bảo quay đầu đánh giá nó: “Ngươi sao lại không biết chứ?”

Lâm Hàn lo lắng tiểu thái tử khổ sở: “Bởi vì Dịch nhi lòng mang thiên hạ, mỗi ngày đều nghĩ mau lớn lên để trợ giúp bệ hạ xử lý quốc sự, để cho dân chúng mỗi người đều có áo để mặc có cơm để ăn, dần dà liền quên mình thích cái gì.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thái tử đỏ bừng, rất thẹn thùng: “Cữu mẫu, trong lòng mang thiên hạ là phụ hoàng, không phải ta.” Dừng một chút: “Ta chỉ muốn lớn lên nhanh thôi.”

Lâm Hàn: “Phụ hoàng ngươi lòng mang thiên hạ, ngươi muốn mau chóng lớn lên trợ giúp phụ hoàng ngươi, không phải cũng là lòng mang thiên hạ sao. Dịch nhi, cữu mẫu nói lòng mang thiên hạ không phải là thường xuyên đem bốn chữ này treo ở bên miệng mà là phải vì thế mà cố gắng.”

Sở Tu Viễn thấy đã đến bên cạnh xe ngựa, ôm tiểu thái tử lên xe: “Cữu mẫu ngươi nói đúng. Phụ hoàng ngươi chưa bao giờ nhắc tới vì nước vì dân, nhưng hắn lệnh cho ta xuất kích Hung Nô, chính là bởi vì người Hung Nô cướp g.i.ế.c dân chúng biên quan. Cũng không thấy người nào nói hắn là một hoàng đế tốt, nhưng hắn nghiêm túc phê duyệt từng bản tấu chương, như vậy hắn chính là một hoàng đế tốt. Hiểu chưa?”

Tiểu thái tử gật đầu: “Ta hiểu rồi, cám ơn cữu phụ và cữu mẫu.”

“Người một nhà nói cảm ơn cái gì.” Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo lên, liền xoa đầu tiểu thái tử một cái: “Hai đứa xích vào để ta đi lên. Đại Bảo, Nhị Bảo, ngồi với cha con ở xe phía sau.” Ngay lập tức mang mấy thứ mà mấy hài tử lên.

Sau hai nén nhang, đoàn người trở lại phủ Đại tướng quân. Lâm Hàn bảo mấy hài tử chơi với nhau, nàng đi tới phòng bếp dạy đầu bếp làm miến chua cay và kiến leo cây.

Năm ngoái Lâm Hàn đã muốn làm cho mấy hài tử ăn, nhưng khi đó trong phủ mua một con heo, mấy hài tử đều muốn ăn thịt heo hầm miến, giò heo ngâm tương cùng xương ống ngâm tương, sườn heo chua ngọt.

Mấy hài tử còn đang tuổi phát triển thân thể, mà mùa đông có bắp cải, củ cải và các thứ khác nên Lâm Hàn không làm món miến chua cay và kiến leo cây. Định năm sau đến thời kỳ giáp hạt thì lại ăn.

Hiện giờ chính là thời điểm đúng thời kỳ giáp hạt.

Lâm Hàn lệnh cho đầu bếp nấu sườn heo đã mua buổi sáng, đem dưa chua đã ngâm năm ngoái xử lý sạch sẽ cắt thành sợi, lại sai người bóc mấy củ đậu phộng lấy hạt, sau đó lại lột hai củ tỏi nhà mình trồng, lại làm chút sa tế, công tác chuẩn bị đã xong, xương sườn cũng sôi trào.

Để lửa nhỏ hầm chậm nửa canh giờ, Lâm Hàn lệnh cho đầu bếp dùng nước sạch nấu miến khoai lang, sau đó tự mình nêm gia vị. Đợi miến khoai lang được vớt ra, Lâm Hàn múc một muỗng lớn nước hầm sườn và sườn tưới lên trên.

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp Lâm Hàn làm món miến chua cay này, vốn là làm cho mấy hài tử ăn, nhưng mà nhìn thấy sa tế đỏ rực cùng với sườn heo toả ra mùi thịt, nhịn không được nuốt nước miếng, cũng làm cho nàng và Sở Tu Viễn mỗi người một chén.

Lúc Lâm Hàn đang nấu miến chua cay, Sở Tu Viễn cũng không nhàn rỗi, ở phòng trò chơi cùng mấy hài tử chơi cờ.

Lấy một chọi bốn, g.i.ế.c đến khi mấy hài tử kêu to “Đại tướng quân ức h.i.ế.p người”, Lâm Hàn tiến vào.

Mấy hài tử quyết đoán vứt bỏ Đại tướng quân, chạy về phía Lâm Hàn.

Sở Dương vừa nhìn trên chén nổi một tầng ớt, không khỏi nhíu mày: “Nương, cái này cũng quá cay rồi.”

“Mấy đứa thì biết cái gì.” Sở Tu Viễn bước tới đây: “Miến chua cay, miến chua cay, thiếu một vị cay thì còn có thể gọi là miến chua cay được nữa sao?”

Lâm Hàn cười nói: “Đây là của ta. Của con vẫn còn ở phía sau.” Quay về phía Sở Tu Viễn: “Của chàng cũng giống ta.”

Sắc mặt Đại tướng quân khẽ biến: “Ta…mấy bữa nay có hơi nóng trong người.”

Mấy hài tử đồng thời nhìn về phía Sở Tu Viễn, lập tức nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Chúng con cũng bị nóng trong người.”

Lâm Hàn suýt nữa bị sặc ớt, cuống quít nuốt xuống, với tay lấy ly nước ở giữa bàn vuông uống một ngụm lớn rồi mới thoải mái được: “Tại sao ta lại không biết.”

“Nương cũng không biết cha nóng trong người à?” Sở Dương nói.

Sở Tu Viễn: “Ta bị nóng trong thật mà.”

Sở Dương gật đầu: “Con cũng bị nóng trong thật đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-190.html.]

Tiểu thái tử tiếp lời: “Cữu phụ, phụ hoàn nói tiểu hài tử tì vị yếu, không thể ăn đồ ăn quá cay.” Dừng một chút: “Chỉ ăn một chút thôi cũng đã bị nóng trong người rồi.”

Sở Tu Viễn há miệng: “...Không nghe cữu mẫu của ngươi nói ra, chén của ngươi không giống nàng.”

Nha hoàn bà tử tiến vào, tiểu thái tử quay đầu nhìn lại, trên mỗi chén đều nổi một tầng ớt đỏ rực: “Không giống sao?” Tiểu thái tử quay sang cữu phụ mình.

Sở Tu Viễn cũng chú ý tới điểm này, liền quay sang phía Lâm Hàn, phát hiện khuôn mặt Lâm Hàn đỏ bừng, lập tức nhịn không được nhíu mày: “Phu nhân, thứ này…”

“Nhìn một đám các ngươi kìa.” Lâm Hàn lấy khăn tay ra lau miệng: “Một người là Đại tướng quân uy danh hiển hách, một người là Thái tử đương triều, một người lập chí trở thành Đình úy, một người muốn danh dương thiên hạ, một người muốn vượt qua Đại tướng quân, chỉ một chút ớt như thế này thôi mà đã làm các ngươi sợ rồi à?”

Trong nháy mắt một lớn bốn nhỏ khuôn mặt đỏ bừng. Trong đó Sở Tu Viễn là người phản ứng đầu tiên: “Phu nhân, việc ăn cay cùng với vi phu là Đại tướng quân chẳng liên quan gì với nhau cả. Hơn nữa, cũng không phải là vi phu không ăn cay được, chỉ là trong chén này của nàng…”

“Quá nhiều, nương.” Sở Dương nói tiếp.

Lâm Hàn chỉ vào tiểu nha hoàn vừa mới đặt dầu vừng và dấm xuống: “Cho thêm một chút dầu vừng và dấm vào là không còn cay nữa. Ta đã chuẩn bị cho mọi người rồi.”

Lông mày Sở Tu Viễn tản ra, cười nói: “Tại sao nàng không chịu nói sớm.” Ngồi xuống liền cầm muỗng lên.

Lâm Hàn vươn cánh tay đánh vào mu bàn tay hắn.

Trong lòng Sở Tu Viễn tràn đầy nghi hoặc: “Lại làm sao vậy?”

“Cha chưa rửa tay.” Sở Ngọc nói.

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, không rửa thì không rửa thôi - ăn bẩn sống lâu mà.

Nhưng mà mấy hài tử đều đang nhìn, Sở Tu Viễn thân là trưởng bối chỉ có thể làm gương, liền thành thành thật thật đứng lên rửa tay.

Thái tử dùng cơm ở Sở gia, Sở gia liền thực hiện chế độ chia cơm.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn ngồi cạnh nhau ở ghế chủ vị, tiểu thái tử ngồi xuống bên cạnh Sở Tu Viễn, ba hài tử lần lượt ngồi ở hai bên trái phải, cho nên món ăn hôm nay đều bày trên từng đĩa nhỏ, hơn nữa đĩa nào cũng giống nhau.

Lâm Hàn đợi một lớn bốn nhỏ trở về, liền chỉ vào đĩa miến ở trước mặt mình: “Món này gọi là kiến leo cây. Nếu ăn miến chua cay không quen thì có thể ăn cái này trước.” Nhìn về phía tiểu thái tử: “Ta còn làm bánh rán hành cho mấy đứa nữa.”

Tiểu thái tử thấy có rất nhiều lựa chọn, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn cữu mẫu.”

“Không cần nói cảm ơn.” Lâm Hàn nói rồi quay về phía Đại Bảo Bảo: “Phần của con ít, không phải là nương thiên vị mà là sợ con ăn không hết.”

Sở Đại Bảo Bảo duỗi cổ nhìn chén của cha nương và mấy vị ca ca, cái gì bọn họ có thì nó cũng có: “Con biết rồi, nương.”

Lâm Hàn chú ý tới động tác nhỏ của nó, trong lòng tự nhủ, nếu không giống nhau thì con sẽ không nói là biết rồi mà sẽ náo loạn với ta.

“Phu quân, sao lại không ăn?” Khóe mắt Lâm Hàn liếc qua thấy Sở Tu Viễn vẫn nhìn chằm chằm miến chua cay nhíu mày, cố ý hỏi: “Thật sự là nóng trong người hay là sợ nóng trong người?”

Sở Tu Viễn ngẩng đầu: “Nàng nói xem, phu nhân của ta?”

Tiểu thái tử cuống quít quay mặt sang chỗ khác, nuốt miếng bánh phun đến khóe miệng xuống rồi mới quay lại, nín cười nói: “Ta đoán là cữu phụ sợ nóng trong người.”

“Để sau ta gặp phụ hoàng ngươi sẽ nói ngươi thích ăn miến chua cay nhất.” Sở Tu Viễn từ từ nói.

Tiểu thái tử liền ỉu xìu.

Lâm Hàn: “Hù dọa Dịch nhi làm gì? Bản thân đã nhát gan rồi mà còn không cho người ta nói à?”

Sở Tu Viễn há hốc mồm, muốn nói đây không phải là nhát gan, đột nhiên phát hiện Đại Bảo Bảo hút một sợi, giống như ăn mì bình thường vậy.

“Đại Bảo Bảo, có cay không?” Sở Tu Viễn hỏi.

Tiểu hài tử gật đầu: “Có hơi cay một chút, còn chua chua nữa, ăn ngon giống như ăn hạt đậu phộng vậy. Sao cha lại không ăn thế? Không thích ăn à? Cha, đưa phần miến của cha cho con ăn được không?”

“Không được.” Sở Tu Viễn nói, quay về phía Sở Ngọc và Sở Dương, muốn nhìn xem thử bọn chúng có ăn không.

Sở Ngọc cười cười: “Cha, trước mặt ngài có bánh, nếu quá cay có thể ăn chút bánh mà.”

Loading...