Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 159

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:35
Lượt xem: 112

Hô hấp Sở Mộc cứng lại: “Đệ…rốt cuộc thì đệ giống ai?”

Tiểu hài tử nói không cần suy nghĩ: “Giống nương đệ đấy. Huynh đừng có không tin, Mộc ca, nương nói bé gái giống cha, bé trai giống nương.”

“Ta còn nghe người ta nói, cha lùn thì chỉ lùn một đứa, nương lùn thì lùn nguyên một ổ. Cũng không thấy đệ lùn đến.” Sở Mộc tức giận nói.

Tiểu hài tử không hiểu “lùn” có nghĩa là gì, nhưng trực giác nói cho nó biết cũng chẳng hay ho gì: “Nương đệ mới không lùn.”

Trong lòng Sở Mộc tự nhủ, ta đang nói là nương đã c.h.ế.t rồi của đệ ấy. Bỗng nhiên nghĩ đến lời tổ mẫu hắn nói trước kia, hài tử do ai nuôi thì giống người đấy. Lại nhìn thằng nhóc cả người toàn màu đỏ này, nói không chừng thật giống vị thẩm thẩm cơ trí đa mưu kia của hắn.

Hắn không phát hiện thẩm thẩm hắn da mặt dày tám trượng, có lẽ chỉ là hắn không có cơ hội nhìn thấy mà thôi.

“Đệ có biết mình nặng thế nào không hả?” Sở Mộc hỏi.

Tiểu hài tử lắc đầu: “Không biết.” Lại lắc đầu: “Dù sao cũng không quá nặng. Nương vẫn nói đệ gầy mà.”

“Đó là bởi vì con cao lên.”

Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, tiểu hài tử lập tức xoay người: “Cha?!”

Mí mắt Sở Mộc nhảy dựng lên, xoay người nhìn thấy thật sự là thúc phụ hắn, bên người còn đi theo Sở Dương cùng Sở Ngọc, không nói hai lời đưa tiểu hài tử qua, một bước chạy tới bên cạnh Thương Diệu, cướp đi tiểu thái tử: “Đệ đệ, muốn mua cái gì biểu ca bế đệ đi mua.”

Sở Tu Viễn cùng Hoàng đế Thương Diệu đều sửng sốt. Đợi hai người phục hồi tinh thần, không hẹn mà cùng quay về phía Sở Mộc, ngươi làm cái gì vậy?

Sở Mộc nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, đệ đệ kia của thần quá…nói dễ nghe chính là tự tin, nói khó nghe một chút chính là thối đến mức không biết xấu hổ, thần không muốn ở cùng một chỗ với nó nữa, chúng ta nhanh đi thôi.”

Tiểu thái tử cười khanh khách: “Đại Bảo Bảo, ngươi lại nói cái gì vậy?”

“Ta không làm gì hết mà.” Tiểu hài tử nhìn cha nó một chút, lại nhìn Mộc ca của nó, không hiểu tại sao chỉ trong nháy mắt mà nó đã chuyển sang tay cha nó rồi: “Cha, con có nặng không?”

Sở Tu Viễn theo bản năng nói: “Nặng!”

Tiểu hài tử lập tức tiếp lời: “Cha đưa con cho Mộc ca đi.”

Sở Mộc không khỏi ôm chặt tiểu thái tử: “Ta không rảnh, để cha đệ bế đệ đi. Đệ đệ, muốn mua cái gì, huynh đưa đệ đi mua.” Không cho tiểu thái tử có cơ hội mở miệng, nhìn thấy một cửa hàng bán trà, bế nó chui vào bên trong.

Tiểu thái tử cuống quít nói: “Mộc ca, nhà ta có trà, rất nhiều trà.”

“Ta mua!” Sở Mộc không muốn bánh trà mà là muốn mấy cân lá trà giá rẻ.

Tiểu thái tử tò mò: “Nhà huynh không có trà à? Nhưng khi ăn bánh ngọt còn có trà để uống mà.”

“Cữu mẫu của đệ nói lá trà có thể dùng để luộc trứng gà, mua một chút về để cho nàng luộc trứng gà cho chúng ta.” Sở Mộc nhận lá trà xong liền nhìn ra ngoài, nhìn thúc phụ hắn ôm tiểu đệ hắn đi, thở phào nhẹ nhõm, trả tiền liền lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, giống như ăn trộm vậy.

Tiểu thái tử cảm thấy mới lạ lại thú vị: “Mộc ca, vì sao chúng ta không đi cùng với cữu phụ?”

“Bởi vì ta không muốn ở bên Đại Bảo Bảo.” Sở Mộc hỏi: “Chẳng lẽ đệ muốn à?”

Tiểu thái tử liên tục gật đầu: “Huynh không cảm thấy Bảo Bảo rất thú vị sao? Ta chưa bao giờ thấy ai mà thú vị hơn nó cả. Huynh không biết đâu, nhà cô mẫu của ta cũng có tiểu hài tử, lớn hơn ta một tuổi nhưng phiền lắm. Không chơi với nó thì nó khóc, chạm vào một chút cũng khóc. Lấy đồ chơi của ta, ta lấy lại còn cáo trạng với nương là ta hư nữa. Rốt cuộc thì ta chưa thấy ai tệ như nó cả.”

“Đại Bảo Bảo cũng thích khóc a.” Sở Mộc nói.

Tiểu thái tử gật đầu: “Đại Bảo Bảo giả vờ khóc, ta biết. Cũng là khi còn bé thích khóc, hiện tại không còn như vậy nữa. Ta và Đại Dương chơi cờ mà không để ý đến nó, nó cũng không khóc.”

Sở Mộc cẩn thận ngẫm lại, Sở Đại Bảo Bảo có vài ngày không rớt kim đậu đậu rồi: “Nó gặp ai cũng nói mình đẹp, đệ không cảm thấy nó như vậy rất mất mặt à?”

“Đại Bảo Bảo đẹp mà. Ta cảm thấy đẹp hơn cả ta và Đại Dương.” Tiểu thái tử nghiêm túc nói.

Sở Mộc há miệng, nhất thời lại không biết nên nói như thế nào, bởi vì tiểu thái tử nói đúng sự thật: “Vậy chúng ta đi tìm nó.”

Tiểu thái tử vội vàng gật đầu.

Sở Mộc ôm thân thể thiên kim cũng không dám cách thúc phụ hắn quá xa, đi nhanh vài bước liền đến bên người đoàn người.

Tiểu thái tử đưa tay vỗ vai Đại Bảo Bảo một cái.

Đại Bảo Bảo cau mày nhỏ xoay người, phát hiện là nó, lông mày tản ra: “Ngươi chạy đi đâu thế? Mua được gì rồi?”

Tiểu thái tử cúi đầu nhìn đồ vật trong ngực: “Lá trà. Mộc ca nói trở về dùng nước trà luộc trứng. Ngươi mua được gì rồi?”

“Ta còn chưa mua.” Đại Bảo Bảo nhìn bốn phía: “Ta cảm thấy mấy thứ ở đây đều không tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-159.html.]

Dứt lời, người đi đường dừng lại, chưởng quầy tiểu nhị vất vả rao bán đồng loạt xoay đầu nhìn về phía bọn họ.

Sắc mặt Sở Mộc khẽ biến, giả vờ tức giận: “Không hiểu đừng nói lung tung!”

“Huynh mới không hiểu!” Đại Bảo Bảo hừ một tiếng, giơ tay chỉ một cái, vừa lúc là một nhà bán điểm tâm: “Bánh ở đây chẳng ngon bằng của nương làm.” Xoay người lại chỉ một cái, là một tiệm cơm: “Thức ăn ở đây cũng không thơm như của nương làm.”

Sở Mộc theo bản năng nhìn vẻ mặt của chưởng quỹ hai nhà trái phải, người nào người nấy sắc mặt khó coi, vội vàng nháy mắt ra hiệu với thúc phụ hắn - mau quản nó đi. Ngoài miệng vội vàng nói: “Đệ có thể đừng nói nữa được không?”

Đại Bảo Bảo nghi hoặc: “Tại sao không nói?”

Sở Mộc thầm nhủ, ta sợ đệ bị người ta đánh chết, chúng ta còn chưa ra được tới chợ đông.

Nhưng mà không thể nói mấy lời này được, đám tiểu hài tử nhất định sẽ ồn ào nói cha bọn nó võ công cao cường, chân đá tay đấm.

“Đệ cũng chưa từng ăn qua mà.” Sở Mộc lớn tiếng nói ra, hy vọng tất cả mọi người đều coi đây là chuyện hài tử nói đùa.

Tiểu hài tử gật đầu: “Nhưng đệ ngửi được, không thơm chút nào.”

Sở Tu Viễn không nhịn được mở miệng: “Sao mà con có thể nói nhiều như vậy chứ? Đồ ăn có thể ngửi được, điểm tâm cũng có thể ngửi được sao?”

Tiểu hài tử quay đầu nhìn cửa hàng điểm tâm: “Cái đó không cần ngửi, con nhìn là đã biết không thơm, không mềm, không ngọt như mẫu làm.”

Sở Tu Viễn vỗ vào m.ô.n.g nó: “Câm miệng!”

Tiểu hài tử sửng sốt chớp mắt, không nghĩ tới sẽ bị đánh, lấy lại tinh thần lập tức đẩy tay hắn ra: “Con không thích cha, không cho cha ôm, buông con ra.”

“Thành thật một chút!” Sở Tu Viễn trừng mắt liếc nó: “Không nghe lời thì lập tức về nhà.”

Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Về nhà thì về nhà! Con cũng đâu muốn tới đâu, là cha bắt con tới mà. Sau này con không muốn ra ngoài với cha nữa đâu.” Giãy giụa muốn nhảy xuống.

Sở Tu Viễn tức khắc tức giận đến mức thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Thương Diệu buồn cười, vỗ vai Sở Tu Viễn: “Vất vả.”

Sở Tu Viễn giật giật khóe miệng, muốn nói ngài cũng đừng vui sướng khi người gặp họa. Lời nói đảo quanh cổ họng một vòng đang sắp bị nuốt ngược trở về thì hắn lại nhìn thấy chưởng quầy của cửa hàng điểm tâm bị Đại Bảo Bảo ghét bỏ đang bước về phía bọn họ.

Đại tướng quân không hề kinh sợ quân Hung Nô giờ đây lại biến sắc, cuống quýt nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài đi trước đi.”

“Đi cái gì? Ban ngày ban mặt, Đại Bảo Bảo cũng chỉ nói sự thật, trên đường còn có sai dịch tuần tra, ngươi còn sợ hắn ta sao?” Thương Diệu trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, lướt qua phụ tử hai người, trực tiếp đối mặt với chưởng quầy kia: “Chuyện gì?”

Chưởng quầy vô cùng tức giận khi nghe thấy lời của Đại Bảo Bảo, nhưng lại nhìn thấy tùy tùng bên người tiểu hài tử ai nấy cũng cao to, không phải loại người nhà phú hộ bình thường có thể nuôi nổi.

Nhóm người này chắc chắn là đại quan hoặc quý nhân, không thể đắc tội được. Nhưng nếu để bọn họ đi thì thành danh của cửa hàng hắn ta sẽ bị hủy mất. Cho nên chưởng quầy mới mang theo tiểu nhị đi tới, trong lòng muốn mắng người nhưng trên mặt vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười: “Vị này tiểu công tử cho rằng điểm tâm trong cửa tiệm của bọn ta không thể ăn, có lẽ là vì trông chúng nó khó coi. Ta muốn mời tiểu công tử nếm thử.”

Thương Diệu quay đầu nhìn Đại Bảo Bảo, lại chuyển hướng sang chưởng quầy: “Ngươi xác định?”

Chưởng quầy rất tự tin: “Tiểu công tử ăn qua sẽ không nói như thế nữa.”

Lời vừa nói ra, người đi đường cũng dừng chân, ngó tới ngó lui đánh giá chưởng quầy cùng Đại Bảo Bảo, muốn biết điểm tâm của hắn ta có ngon không, càng muốn biết công tử nhà quý nhân kia có ăn nói bậy bạ hay không.

Sở Mộc nhịn không được đồng tình với chưởng quầy: “Hay là thôi đi. Đầu bếp nhà ta là bậc thầy làm điểm tâm, miệng của tên nhóc này bị chiều hư rồi.”

“Vậy thì vị tiểu công tử này càng phải nếm thử.” Chưởng quầy lập tức nói tiếp.

Sở Mộc rất muốn thở dài, người nếu muốn c.h.ế.t đúng là không ai ngăn được.

“Được thôi.” Sở Mộc lắc lắc ống tay áo của Thương Diệu.

Thương Diệu lùi sang một bên, bất đắc dĩ lắc đầu.

Người đi đường phía sau thấy thế càng thêm tò mò tiểu hài tử sẽ nói như thế nào.

Đại Bảo Bảo xoay người ôm lấy cổ Sở Tu Viễn, lắc đầu: “Con không muốn ăn, con không muốn ăn, cha.”

“Biết đâu lại ngon hơn mẫu thân con làm thì sao.” Sở Tu Viễn nói.

Tiểu hài nhi quay đầu nhìn điểm tâm như một viên gạch trong tay tiểu nhị: “Thoạt nhìn đã thấy không mềm như mẫu thân làm.”

“Mềm có mùi vị của mềm, loại này cũng có hương vị của nó.” Chưởng quầy cười nói: “Tiểu công tử, trong này chẳng những có mật ong mà còn có đường nữa.”

Thời này gần như không có người nào nuôi ong, mật ong phần lớn đều đến từ thiên nhiên, còn hiếm hơn cả đường. Người đi đường nghe vậy không nhịn được nuốt nước miếng, Đại Bảo Bảo cau mày: “Mẫu thân ta không bỏ đường vẫn ăn ngon.”

Loading...