Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 148

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:31
Lượt xem: 117

Lâm Hàn: “Cái này là nương hiểu lầm Đại Bảo Bảo, buổi trưa nương lại nấu chút đồ ăn ngon cho Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo đừng giận nương có được không?”

Tiểu hài tử suy nghĩ một chút, nương nó đây là đang dùng đồ ăn ngon để xin lỗi nó a.

Đại Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Được rồi!”

Sở Tu Viễn không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, nếu đổi thành hắn, lại phải cùng thằng nhóc này lải nhải thêm một trận nữa mất.

Lâm Hàn nhìn thấy động tác nhỏ của Sở Tu Viễn, cố ý giả vờ không biết, cười hỏi Đại Bảo Bảo: “Ăn ngon không?”

“Ngon, nương, vừa thơm vừa mềm, đây là bánh gì vậy?” Hài tử nói xong lại cắn một cái: “Con cảm thấy con chưa từng ăn cái này. Hoặc là khi con còn nhỏ con đã từng được ăn nhưng giờ quên mất rồi.”

Sở Tu Viễn muốn nói, con bây giờ cũng đã lớn đâu. Lời nói đến bên miệng cảm thấy vô nghĩa, dứt khoát nói: “Nương con làm lần đầu đấy.”

“Lần đầu tiên mà ngon như vậy à?” Tiểu hài tử kinh ngạc hô một tiếng, lại cắn một miếng lớn: “Nương——” đi lên bắt lấy tay Lâm Hàn.

Lâm Hàn hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngài là nương của con, không phải nương của người khác!” Tiểu hài tử trịnh trọng nói.

Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại dở khóc dở cười: “Người khác là chỉ đại ca cùng nhị ca của con phải không?”

“Hả?” Tiểu hài tử há to miệng, liên tục lắc đầu: “Không phải. Là, là chúng con…”

Lâm Hàn cắt ngang lời cậu nhóc: “Nương chỉ là nương của các con, yên tâm đi.” Nàng cúi xuống và bế hài tử lên: “Đại Bảo Bảo thật sự đã thành em bé lớn rồi. Trước kia nương chỉ dùng một tay là bế được con, bây giờ phải dùng đến hai tay.”

“Nương, con ăn xong cái này là sẽ không ăn nữa.” Tiểu hài tử một tay ôm cổ Lâm Hàn, một tay giơ bánh lên nói.

Sở Tu Viễn không khỏi liếc nó một cái, trong lòng tự nhủ ngươi ngoài miệng nói không ăn thôi.

Quả nhiên, đến trung đường tiểu hài tử liền cầm lấy thìa uống canh trứng gà.

Sở Tu Viễn không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Hàn nhỏ giọng hỏi: “Giận ta à?”

“Không. Phu nhân nói cực kỳ đúng, là ta suy nghĩ không chu đáo.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Không nên cho rằng Đại Bảo Bảo cũng giống như Đại Bảo và Nhị Bảo, ta nói cái gì bọn chúng đều nghe.” Hắn liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo một cái: “Muốn thu thập nó đến tâm phục khẩu phục thì không thể không dùng đến toàn bộ “binh pháp Tôn Tử” rồi.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Phát hiện lúc nào?”

“Vừa rồi. Nhưng lời chúng ta nói thì nó có thể nhớ lâu đến chừng ba tháng năm tháng. Còn những lời nó nói thì quay đầu liền quên.” Sở Tu Viễn nói xong, liền nhìn thấy tiểu hài tử ăn xong cái bánh màu trắng trong tay lại lấy thêm một cái nữa: “Thật không biết nó giống ai.”

Lâm Hàn tìm lão nhân trong phủ hỏi qua, tính cách của Đại Bảo Bảo không giống thân nương của nó, diện mạo càng giống Sở Tu Viễn hơn, cho nên nếu thật sự muốn tìm một người, Lâm Hàn cảm thấy chính là nàng. Nhưng điểm này nàng cũng không muốn để cho Sở Tu Viễn biết, bằng không một ngày nào đó Đại Bảo Bảo đối nghịch với hắn, Sở Tu Viễn lại phải oán giận nàng.

“Lớn lên liền chững chạc.” Lâm Hàn đưa cho Sở Tu Viễn một miếng bánh tùng: “Làm bằng gạo.”

Sở Ngọc mở to hai mắt: “Không phải bột mì sao?”

“Bột gạo.” Lâm Hàn nói: “Ta vốn định dùng gạo nếp, chính là loại dính dính kia, nhưng nhà ta chỉ có một chút, làm xong rồi không đủ cho một mình Đại Bảo Bảo ăn, định mua thêm một ít nữa rồi mới làm.”

Đại Bảo Bảo vội vàng nói: “Nương, con không ăn dính dính.”

“Nương chỉ là ví dụ thôi.” Lâm Hàn nói: “Con cứ ăn của con, chúng ta nói chuyện của chúng ta, có được không?”

Tiểu hài tử gật đầu một cái: “Con sẽ nghe lời, nương.”

Sở Dương nhịn không được liếc mắt nhìn tiểu đệ nó, nghe lời mà còn nhiều lời như vậy, thật sự quá đủ.

Để tránh cho nó lại nói xen vào, Sở Dương nuốt bánh trong miệng xuống liền hỏi: “Ngoại trừ gạo nếp ra còn có gì nữa?”

“Đã từng ăn bánh mì hấp hạt kê chưa?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Dương và Sở Ngọc đồng thời lắc đầu.

Sở Mộc tiếp lời: “Ta đã từng ăn rồi. Có một lần lương thực không nhiều lắm, cướp được mấy túi hạt kê từ trong tay Hung Nô, ta ăn suýt nữa nôn ra luôn.”

“Hung Nô cũng trồng hạt kê à?” Sở Dương không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Không phải cha nói Hung Nô không biết trồng trọt sao?”

Lâm Hàn: “Cướp của chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-148.html.]

Sở Dương à một tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ, quay sang Sở Mộc: “Huynh ăn nôn là do huynh không biết làm thôi, Mộc ca, nương ta làm nhất định sẽ rất ngon.”

Đại Bảo Bảo cũng gật đầu theo: “Nương nấu ăn ngon nhất.”

Sở Mộc không biết nói gì cho phải: “Ta cũng không nói là không ngon mà. Thẩm thẩm, món này làm có phiền phức không?” Hắn nhìn cái bánh trong tay.

Lâm Hàn gật đầu: “Có một chút. Nhưng mà đối với đầu bếp thì lại rất nhanh.” Không đợi hắn mở miệng: “Bữa trưa chúng ta sẽ ăn cái khác.”

Sở Mộc đem lời nói trong miệng nuốt trở về, liền đem bánh chuyển đến giữa Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn.

Đại Bảo Bảo theo bản năng đưa tay, Sở Mộc trừng nó một cái, tiểu hài tử cứng đờ, phản ứng lại liền trừng Sở Mộc. Sở Mộc nhắc nhở nó: “Nương của đệ còn chưa ăn đâu.”

Tiểu hài tử quay đầu thấy hai tay Lâm Hàn trống trơn, tròng mắt đảo qua: “Đệ muốn lấy cho nương một cái.”

Sở Tu Viễn vội vàng quay mặt sang chỗ khác ho khan hai tiếng.

Lâm Hàn vừa không biết nói gì vừa lại buồn cười: “Đại Bảo Bảo, con mà nói thêm nữa là nương sẽ không thương con đâu.”

“Con không nói nữa, nương, đừng tức giận.” Tiểu hài tử liếc mắt nhìn Sở Mộc một cái: “Nói chuyện với con, con sẽ không nói như vậy nữa.”

Sở Mộc rất muốn tặng cho nó một cái liếc mắt, nhưng mà, hắn dám tiểu hài tử cũng dám, hắn tới nó lui lại không biết phải thêm mấy hiệp, dứt khoát giả vờ không nghe không thấy.

Hôm nay là ngày hưu mộc, ăn cơm xong Sở Mộc định ra ngoài tìm bằng hữu, tiếc rằng vừa mới thay xiêm y xong thời tiết đã thay đổi.

Gió bắc gào thét không ngừng, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, cối đá vốn đặt trong viện cũng không thể không chuyển vào trong phòng.

Lâm Hàn chọn hai nô bộc lớn tuổi biết dùng gia súc nhìn con lừa xay bột, liền trở về phủ Đại tướng quân.

Phát hiện trong viện im ắng, Lâm Hàn liền đi về phía tây sương phòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, hài tử đều ở trong chăn nằm úp sấp chơi đùa.

Lâm Hàn cười đem chăn của Đại Bảo Bảo xốc lên.

Tiểu hài tử hét lên một tiếng, xoay người thấy rõ người xấu là nương mình, liền bẹp miệng giả vờ đáng thương: “Nương sao lại xấu như cha a.”

“Vừa rồi cha con mới tới à?” Lâm Hàn thuận miệng hỏi.

Tiểu hài tử gật đầu: “Cha nói còn chưa tới tháng mười một, không lạnh, bảo con đi ra. Con không muốn. Nương, trả chăn lại cho con. Nương, bình nước nóng của con đâu rồi? Nương…”

“Dừng lại!” Lâm Hàn cắt ngang lời nó: “Nương đi tìm cho các con.” Đắp chăn lên cho hài tử rồi đi ra ngoài bảo nô bộc đốt lửa sưởi giường đất.

Nửa canh giờ sau, Lâm Hàn đứng ở cửa chính phòng phía tây lớn tiếng gọi: “Đều đi ra đây, nơi này của ta có đồ ăn ngon này.”

Ba hài tử nhanh chóng từ trong phòng chạy ra.

Đại Bảo Bảo thậm chí còn không mang giày, một tay xách một chiếc, thấy trong tay nương nó cái gì cũng không có, lạch cạch một tiếng, giày ném xuống đất, ỉu xìu muốn quay về.

Lâm Hàn nắm chặt xiêm y của nó: “Đi đâu vậy?”

“Nương gạt người, con không nói chuyện với nương nữa.” Tiểu hài tử tức giận, quay đầu gạt tay Lâm Hàn ra.

Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc tiến vào liền nhìn thấy một màn này.

Thúc chất hai người nhìn nhau một cái, Sở Tu Viễn mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? “

Lâm Hàn cười nói: “Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là giường sưởi đã đốt nóng rồi, bảo các ngươi ra thử xem.”

Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Thử thì thử. Còn nói gì mà có đồ ăn ngon chứ.”

“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng bữa trưa đã xong rồi.” Sở Mộc nhịn không được tiếp lời.

Lâm Hàn rất muốn nói, các ngươi là heo sao? Nhưng gió bắc rất lớn, dưới mái hiên có gió lùa thổi tới, Lâm Hàn sợ ba hài tử vội vàng chạy ra y phục mỏng manh dễ bị trúng gió mắc bệnh: “Vậy các ngươi muốn thử hay không thử?”

“Thử a.” Sở Ngọc tin tưởng nương mình, chui vào trong phòng nhảy lên giường sưởi, lập tức trợn tròn mắt. Vừa thấy cha và huynh nó tiến vào, vội vàng kéo chăn nằm thẳng ở giữa giường.

Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”

Sở Ngọc liên tục gật đầu: “Con sẽ ngủ đây luôn, không ai được đụng đến con hết.”

Sở Tu Viễn cười nói: “Ai đụng con làm gì?” Vừa sờ giường đất một cái, cả người chấn động, sờ vào bên trong một chút, lại sờ hai đầu một chút: “Nhị Bảo, đứng dậy!”

Loading...