Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:19
Lượt xem: 104

Đáp án đương nhiên là không.

Sở Tu Viễn tự thấy buồn bực một lúc, thấy hài tử vẫn chưa về, trong phòng lại tối sầm lại, không thể không đứng dậy đi ra ngoài.

Ra ngoài cửa phát hiện trong viện im ắng, dõi mắt nhìn lại ngay cả một bóng người cũng không có, Sở Tu Viễn nhíu mày, đi ra ngoài.

Ra khỏi chủ viện, Sở Tu Viễn nhìn thấy mấy cấm vệ ở góc phòng nói chuyện phiếm: “Phu nhân cùng bọn Đại Bảo đâu rồi?”

Hàn Mặc Dương: “Phu nhân nghe lão Hà nói bên phủ Mộc công tử có một nô bộc biết làm nghề mộc nên dẫn đại công tử cùng Tam công tử đi tìm người kia, nói là muốn làm cái gì đó. Đúng rồi, Nhị công tử vừa đi qua đó không lâu lắm.”

Sở Tu Viễn gật đầu tỏ vẻ đã biết, đến cửa chính liền thấy mấy nương con dẫn theo nha hoàn gia đinh đi về bên này, trong đó Sở Ngọc còn kéo tay Lâm Hàn, vừa nói vừa vung vẩy công thức nấu ăn trong tay, đại khái là đang nói với Lâm Hàn là nó đã giúp nàng viết công thức nấu ăn ra.

Sở Tu Viễn cảm thấy buồn cười: “Làm gì vậy?”

“Vài thứ lặt vặt thôi.” Lâm Hàn cũng nhìn sang Sở Ngọc: “Chàng đã nói với Nhị Bảo rồi à?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Như thế nào?”

“Liệu có làm chậm trễ bài tập của Nhị Bảo không?” Chữ viết của Sở Ngọc so với Lâm Hàn đẹp hơn rất nhiều, cho nên Lâm Hàn chỉ lo lắng điều này.

Sở Tu Viễn: “Cũng không phải ngày mai lấy ra liền, để nghỉ đông và nghỉ hè rồi viết.”

Sở Ngọc liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nương, con sẽ không chậm trễ bài tập đâu, ngài cứ yên tâm đi.”

Sở Tu Viễn nhướng mày, tình huống này có vẻ không đúng a.

Cơm xong, mấy hài tử đi tắm rửa, Sở Tu Viễn tìm được Lâm Hàn: “Lúc ta nói với Nhị Bảo, nó nói là ký tên nó, nàng đồng ý rồi à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Một nửa một nửa.”

Sở Tu Viễn không hiểu, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói rõ ràng một chút.

“Ký tên Lâm công tử.”

Một nửa của Lâm Hàn có thể là Lâm, một nửa của Sở cũng có thể là Lâm, một nửa Sở nhị công tử có thể là công tử. Sở Tu Viễn nghĩ rõ điểm này, vô cùng bội phục: “Cái tên này không tệ.”

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai đặt.” Lâm Hàn nói xong, dừng một chút: “Nhớ giúp ta thúc giục bệ hạ.”

Sở Tu Viễn bất đắc dĩ cười nói: “Được!”

Hôm sau hạ triều, Sở Tu Viễn ở lại. Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Thương Diệu liền đứng dậy nói: “Chờ trẫm một lát, trẫm đi thay xiêm y.”

Sở Tu Viễn lập tức hiểu được, đây là muốn đi phủ của hắn nói chuyện với Lâm Hàn.

Quả nhiên, hoàng đế tỷ phu của hắn vừa vào cửa liền gọi: “Sở phu nhân!”

“Bệ hạ.” Lâm Hàn bước nhanh ra: “Không biết bệ hạ giá lâm…”

Thương Diệu phất phất tay: “Được rồi, đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó với trẫm.” Hắn vẫy tay về phía sau, thái giám hầu cận đưa tới một quyển tấu chương.

Sở Tu Viễn liếc mắt một cái, chính là quyển tấu chương mà hắn trình lên.

Thương Diệu nhận lấy liền đưa cho Lâm Hàn, đi về phía thư phòng.

Lâm Hàn tụt lại phía sau vài bước, chuyển đến bên người Sở Tu Viễn: “Tình huống gì thế?”

“Bệ hạ không nói.” Sở Tu Viễn nói thật: “Có thể là có một số chỗ xem không hiểu.”

Lâm Hàn mở tấu chương ra xem một lượt, Sở Tu Viễn viết ngắn gọn rõ ràng, Hoàng đế làm sao có thể không hiểu cho được, nhất định là có chuyện khác.

Đến thư phòng, Lâm Hàn chờ Thương Diệu mở miệng trước.

Trước kia để viết ra thường dùng trúc giản, vừa cồng kềnh lại vừa tốn kém. Cho nên sau khi vừa mới làm ra được loại giấy có thể viết được, Thương Diệu liền đem phương pháp làm giấy này chiêu cáo thiên hạ. Hiện giờ ở kinh sư Trường An, những công việc trước kia phải dùng trúc giản đã chuyển sang thành giấy.

Thương Diệu cho rằng đây là phương pháp viết nhanh chóng và thuận tiện nhất trong thiên hạ. Nhưng mà, nhìn thấy tấu chương mà Sở Tu Viễn thay mặt Lâm Hàn trình lên, Thương Diệu mới biết được không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.

Từ việc chép từng nét bút đổi thành in từng tờ, giảm bớt rất nhiều chi phí chế tác sách. Sách từ ngàn vàng mỗi chữ biến thành ngàn vàng mỗi rương, dân chúng ở nông thôn có một chút tiền dư dả cũng có thể mua được sách, cho hài tử đọc sách. Như vậy tương lai không lâu sau nhân tài triều hắn so với bây giờ sẽ nhiều hơn gấp đôi, hắn cũng không cần thỉnh thoảng lệnh cho bách quan chiêu hiền nạp sĩ nữa.

Nghĩ đến đây, Thương Diệu lập tức tuyên thợ thủ công trong cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-142.html.]

Trong lúc chờ thợ thủ công, Thương Diệu tỉnh táo lại, nhớ lại sách phải đặt ở trong cửa hàng Lâm Hàn để bán, hơn nữa lợi nhuận phải chia cho nàng năm thành chỉ bởi vì nàng cung cấp kỹ thuật điêu khắc.

Thương Diệu càng nghĩ càng cảm thấy hắn lại bị Lâm Hàn tính kế. Để tránh lại rơi vào trong cái hố nàng đào, Thương Diệu ngồi xuống liền nói: “Lợi nhuận chia năm năm cũng được, nhưng phải có một kỳ hạn.”

“Kỳ hạn sao?” Lâm Hàn kinh ngạc.

Thương Diệu gật đầu: “Trẫm có thể cho ngươi bách kim trước. Ngươi làm cái này không được thì trẫm cũng sẽ không đòi lại. Nếu thành công, lợi nhuận của năm năm tới sẽ được chia đôi.” Hắn nói xong liền nhìn chằm chằm Lâm Hàn, chờ nàng tỏ thái độ.

Lâm Hàn chỉ muốn trợn trắng mắt, hoàng đế này coi nàng là kẻ ngốc, hay là ngày đầu tiên nàng quen biết hắn chứ?

“Bệ hạ, ngài nghĩ kỹ rồi chứ?” Lâm Hàn cố ý cười như không cười hỏi: “Nghĩ kỹ rồi thì chúng ta liền ký tên.”

Trong lòng Thương Diệu như hẫng một nhịp, liền nhìn Sở Tu Viễn, phu nhân ngươi lại có chuyện gạt trẫm rồi.

Lâm Hàn: “Ngài không cần nhìn phu quân đâu, hắn chẳng biết cái gì hết.”

Thương Diệu mặt không biến sắc tim không nhảy, vẫn thản nhiên cười cười: “Trẫm đột nhiên cảm thấy bách kim có hơi ít, thiên kim được không?”

Lâm Hàn lại muốn tặng hắn một cái liếc mắt, hoàng đế này - không trách Hàn vương liên hợp với thái hậu cùng Ngô Thừa Nghiệp cũng đấu không lại hắn, tâm tư linh hoạt đến cỡ này cũng chẳng có ai bằng.

“Thiếp thân tạ ơn bệ hạ.” Lâm Hàn cung kính nói.

Thương Diệu thử thăm dò nói: “Chuẩn bị bút mực, trẫm lập cho ngươi chứng từ.”

“Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, chưa từng nói đùa, thiếp thân tin tưởng bệ hạ không làm mấy cái trò vô lại kia, chứng từ thì thôi cũng được. Ngài nói chuyện với phu quân, thiếp thân lệnh nha hoàn hái một ít trái cây vào.” Lâm Hàn thấy tốt liền thu, nhường thư phòng lại cho quân thần hai người.

Thương Diệu chờ nàng biến mất, cười lạnh một tiếng, quay sang Sở Tu Viễn: “Phu nhân ngươi lại làm trò quỷ gì đấy?”

Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Gần đây ngoại trừ việc này cũng chỉ có bông thôi.”

“Hoa sao?” Thương Diệu nhíu mày.

Sở Tu Viễn: “Bông này không phải là bông hoa mà chính là bông vải. Theo lời của phu nhân, cái này dùng xe sợi dệt vải, có thể trồng được trên diện rộng. Cũng giống như khoai đỏ, bắp ngô, nó thích hợp trồng ở phía bắc.”

Thương Diệu: “Trẫm mà không hỏi ngươi, ngươi dự định khi nào thì nói?”

“Bệ hạ, thần không phải cố ý giấu diếm, là bên trong thứ kia có hạt cứng, lại không thể lột ra giống như kén tằm. Phu nhân gần đây đang tìm người làm công cụ để lấy hạt bông. Về phần có thể làm ra hay không, khi nào làm ra, ngay cả chính nàng cũng không biết, thần nào dám tùy tiện bẩm báo với bệ hạ.” Sở Tu Viễn cười khổ nói: “Sau khi lấy hạt bông ra rồi, nghe ý tứ phu nhân thì còn phải xử lý nữa, dù sao cũng là rất phiền toái.”

Thương Diệu ngẫm lại: “Thứ kia đắt, hay là tơ lụa đắt?”

Sở Tu Viễn trả lời không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là tơ lụa.”

“Giá không cao bằng tơ lụa, phu nhân ngươi nghĩ như thế nào mà lại trồng thứ kia? Dân chúng thiếu chính là thức ăn, không phải y phục, trẫm không có khả năng lại thưởng nàng thiên kim, thậm chí là bách kim.” Thương Diệu nghĩ không ra: “Làm chuyện tốn công vô ích như vậy, thật không giống phu nhân ngươi.”

Sở Tu Viễn cười nói: “Nàng còn cho bệ hạ hoả dược nữa mà.”

“Đó là nàng muốn sửa đường, sửa xong đi ra ngoài chơi, thật cho rằng trẫm không biết à.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Phu nhân ngươi làm không ít chuyện lợi quốc lợi dân, nhưng chẳng có chuyện nào là bất lợi cho mình.”

Sở Tu Viễn há miệng, lại phát hiện không có lời nào để nói.

Một lát sau, Đại tướng quân thăm dò nói: “Bệ hạ, ở hậu viện có bông, theo thần đi ra đó xem một chút nhé?”

Thương Diệu đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài.

Đi về phía hậu viện nhìn thấy từng hàng cây có trái thon dài lộ ra hoa trắng nhỏ, hắn chưa từng thấy loại này bao giờ: “Chính là cái này à?” Hắn chỉ vào một dãy cây này còn cao hơn cây kia.

Sở Tu Viễn: “Không phải. Phu nhân nói cái này là vừng, có thể dùng để làm dầu. Thần đã nhắc nàng rằng năm ngoái muốn dùng đậu nành làm dầu thì không làm ra được, nàng còn muốn thử lại, thần cũng không tiện ngăn cản…”

“Ngươi là ngăn không được.” Thương Diệu không chút khách khí nói thẳng ra.

Khuôn mặt Đại tướng quân ngẩn ra: “Bệ hạ...” Đừng nên xát muối vào vết thương người ta như vậy chứ.

“Ngươi cả ngày không có ở nhà, nàng muốn giấu diếm ngươi thì cứ trồng xuống rồi lại thu vào, ngươi cũng không biết.” Thương Diệu nói.

Trong lòng Sở Tu Viễn thoải mái hơn một chút, trong cái nhà này không chỉ có một mình hắn không có quyền nói chuyện là tốt rồi. Thế nhưng lại sợ bị xát muối vào vết thương, vội vàng chỉ cây bông: “Ở bên kia, trồng có nửa mẫu.”

Thương Diệu sải bước qua, quả nhiên nhìn thấy một loạt những quả màu xanh hé ra cái miệng nhỏ, lộ ra hoa nhung màu trắng: “Cứ hái như vậy à?” Hắn đưa tay ra định hái.

“Không được.” Sở Tu Viễn vội vàng ngăn lại: “Như vậy là còn chưa chín đâu, để thần đi tìm một cái.”

Loading...