Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:02
Lượt xem: 125

Nhưng mà, thử ba lần còn không được, tiểu hài tử tức giận muốn ném cung ném tên, Lâm Hàn trốn ở góc tường nhìn lén đi ra, biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào rồi?”

“Nương, nó hư lắm.” Tiểu hài tử giơ cung tiễn lên: “Không nghe lời con, chỉ nghe lời cha.”

Lâm Hàn muốn đem miệng nó khâu lại: “Ta còn tưởng rằng là cha con sức lực lớn còn con sức yếu. Hóa ra không phải vậy. Vậy thì ném cung tên này vào lửa thiêu rụi đi. Sau này ca ca dùng cung tiễn b.ắ.n trái cây trên cây rớt xuống thì đừng trách nương và cha không dạy con.”

Tiểu hài tử buông tay xuống, nhìn cây ăn quả ở hai bên: “Con - con leo lên cây!”

Lâm Hàn: “Con leo nhanh hay là cung tiễn nhanh?”

Tiểu hài tử rất muốn “trả lời dõng dạc” rằng mình leo nhanh hơn. Nhưng mà, vừa rồi nó tận mắt nhìn thấy, cung tiễn so với nó còn nhanh hơn. Đành ôm cung tiễn chạy về phía Lâm Hàn: “Nương, con đói bụng, không có sức.”

Lâm Hàn bị chọc tức đến bật cười, mỗi khi không muốn làm chuyện gì đó liền kiếm cớ.

“Con kéo không được cung là bởi vì đói bụng không có sức à?” Lâm Hàn hỏi.

Tiểu hài tử liên tục gật đầu, đúng vậy đấy.

Sở Tu Viễn không khỏi cười nhạo một tiếng, thằng nhóc thật đúng là không biết xấu hổ mà còn thừa nhận.

Tiểu hài tử quay đầu nhìn cha nó: “Con đói rồi.”

Sở Tu Viễn cũng không muốn phản ứng với nó: “Đi cùng nương về phòng đi, đưa cung tiễn cho ta.”

Tiểu hài tử ôm chặt: “Ca ca cho con mà.” Không đợi cha nó nhìn lại, liền đẩy chân Lâm Hàn, đi mau, đi mau.

Lâm Hàn vươn tay: “Để ta cầm cho con, không đưa cho ai hết.”

Tiểu hài tử lập tức đưa qua, thấy một bàn tay Lâm Hàn còn trống, liền đưa bàn tay nhỏ bé của mình qua luôn.

Sở Dương chờ thằng nhóc đi xa mới hỏi cha: “Chúng ta còn luyện không ạ?”

Sở Tu Viễn gật đầu, hai huynh đệ giương cung b.ắ.n tên chờ cha bọn họ chỉ điểm.

Sở Dương và Sở Ngọc mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi, đầu bếp cũng chuẩn bị xong bữa ăn.

Sau bữa ăn, một nhà năm người ai về phòng nấy.

Ngủ trưa tỉnh dậy, quản sự mua sắm đã mua đủ các loại thịt cần thiết để ăn lẩu bữa tối về, đầu bếp g.i.ế.c cá g.i.ế.c gà, chuẩn bị bữa tối.

Chạng vạng, Lâm Hàn đi vào phòng bếp lấy hai cái nồi, một cái đương nhiên là làm nước lẩu cay xé lưỡi, một cái là canh suông.

Giờ Dậu hai khắc, sắc trời tối sầm lại, nha hoàn bà tử đem nồi lẩu lò nướng cùng với các loại rau củ trình lên, Sở Đại Bảo Bảo trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Thật nhiều đồ ăn ngon a.”

“Chỉ là nhìn có vẻ ngon thôi.” Lâm Hàn dặn nha hoàn nướng cánh gà cùng thịt ba chỉ, còn nàng nấu lẩu.

Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn không muốn ăn lẩu, thấy thế giúp Lâm Hàn cùng nấu, chín cũng là cho vào trong chén nàng trước, để Lâm Hàn ăn, hắn chăm sóc mấy hài tử.

Tâm tình Lâm Hàn rất tốt, còn Đại Bảo Bảo lại không tốt, bẹp cái miệng nhỏ liền khóc.

Sở Tu Viễn đau đầu: “Con lại làm sao vậy?”

Sở Dương chỉ vào nồi lẩu cay màu đỏ bừng: “Nó nhất định muốn ăn ở trong này, con nói với nó cái này cay lắm mà nó còn không tin.”

“Chính con muốn ăn, cay trách ai?” Sở Tu Viễn không đợi tiểu hài tử tìm lý do: “Trách chính mình ấy, đừng ăn nữa.” Hắn bảo nha hoàn rót một chén nước ấm: “Trước tiên ăn chút bánh, sau đó chờ ăn cánh gà nướng.”

Tiểu hài tử thấy cha không thương mình, liền gọi nương.

Lâm Hàn: “Việc này không trách ca ca, trách con. Giờ con muốn ta đánh con hay là phạt con không được ăn cánh gà?”

Tiểu hài tử méo miệng chực khóc.

Lâm Hàn xụ mặt nói: “Nương thích Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không thích hài tử hư không nói đạo lý.”

“Con là Bảo Bảo ngoan!” Tiểu hài tử cuống quít hét lên.

Lâm Hàn: “Còn trách ca ca nữa không?”

Tiểu hài tử nào dám, liền lấy nửa chén nước từ tay nha hoàn uống sạch rồi bảo nha hoàn gắp thịt trong canh cho nó.

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, thật sợ tiểu hài tử khóc mãi không chịu nín.

Nhưng mà, Đại Bảo Bảo biết nương thương nó nhưng cũng có nguyên tắc của mình - là nó sai trước, có nháo nữa cũng vô dụng.

Sau đó liền thành thành thật thật ăn cơm.

Lúc ăn ba hài tử rất hưng phấn, sau khi ăn no Sở Ngọc nhịn không được mở miệng: “Lẩu này thật phiền phức, còn chẳng nhanh bằng thịt nướng nữa.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không hổ là nhi tử của nàng, ý nghĩ cũng chẳng khác nàng là bao. Miệng lại nói: “Bởi vì thứ này thích hợp để ăn vào mùa đông, đặc biệt là mùa đông khắc nghiệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-134.html.]

“Vì sao ạ?” Sở Dương hỏi.

Sở Tu Viễn giải thích: “Đồ ăn sẽ không bị lạnh, trong phòng còn nóng hổi nữa.”

“Đúng vậy.” Sở Dương tưởng tượng một chút: “Có đôi khi con cũng hận không thể ngồi ở trên giường ăn luôn.”

Lâm Hàn: “Trên giường à?”

Sở Dương gật đầu: “Trong chăn rất ấm a. Nương, nương không muốn sao?”

Kiếp trước Lâm Hàn trải qua mười mấy năm khổ sở, đi tới cổ đại lại qua thêm mấy năm nữa, gả cho Sở Tu Viễn áo đến đưa tay cơm đến há mồm, cũng đã rất thỏa mãn rồi, nào có rảnh nghĩ đến cái khác. Nhưng mà Sở Dương vừa nói như vậy, Lâm Hàn lại nhớ tới một chuyện, nhưng hiện tại không thích hợp làm, liền cười nói: “Thật tốt. Cho nên bây giờ có phải mấy đứa nên đi rửa mặt rồi không?”

“Hả?” Lời nói của Lâm Hàn nhảy quá nhanh, mấy hài tử nhất thời không kịp phản ứng.

Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Ngày mai các con đều phải đi học.” Ánh mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo: “Ngày đầu tiên con đi học đã muốn đến trễ sao?”

Tiểu hài tử không thể hiểu được đến trễ là gì, nhưng nó có thể cảm thấy đó chẳng phải là điều tốt lành gì: “Con sẽ không đến trễ.” Cậu nhóc chống tay trên trường kỷ đứng lên, vẫy tay với Lục Hà: “ Ta đi tắm rửa.”

Lục Hà bế nó rời đi, Sở Dương cùng Sở Ngọc đuổi theo.

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn cũng trở về phòng rửa mặt.

Sắc trời còn sớm, trên người hai người thoải mái cũng không ngủ được, liền ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện tiêu thực.

Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn vòng ra phía sau, nương theo ánh trăng nhìn thấy chỗ đất trồng cây giống bông, Sở Tu Viễn nhịn không được hỏi: “Thứ kia còn phải bao lâu nữa?”

“Chắc phải thêm vài ngày nữa.” Lâm Hàn cũng nói không chừng.

Qua bốn năm ngày, Lâm Hàn lấy rơm lúa mì phủ ở trên ra, cây giống bông đã mọc lên, cũng c.h.ế.t gần một nửa. Nguyên nhân thì Lâm Hàn không biết. Nhưng có thể được một nửa đã vượt qua dự liệu của Lâm Hàn rồi, liền lệnh cho đám người lão Hà trồng xuống.

Trồng bông xong, Lâm Hàn lại lệnh nô bộc trồng một ít khoai đỏ với một ít bắp ngô, lại rắc một ít lúa mì ở bên tường.

Lúc rải lúa mì, Lâm Hàn bỗng nhiên nhớ tới trong không gian của nàng hình như có vừng, cũng không biết là sống hay là chín, đã để bao nhiêu năm rồi. Lâm Hàn tìm ra ném vào trong nước, thêm vài giọt nước suối núi vào bên trong, lệnh cho nô bộc rắc xuống.

Sở Tu Viễn thấy thứ kia cực nhỏ, không giống món chính cũng không giống trái cây rau quả, nhịn không được hỏi: “Cái gì thế?”

“Hạt vừng. Lúc trưởng thành thoạt nhìn giống cây lanh ở chỗ chúng ta.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Lanh rẻ như vậy, nàng trồng nó làm cái gì?”

“Lanh ở chỗ chúng ta chỉ có thể dùng để dệt thành dây thừng thôi. Còn vừng này có hạt dùng được, hơn nữa còn là để làm dầu.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn bật cười: “Lúc trước nàng nói đậu nành cũng có thể ép dầu, lăn qua lăn lại vài năm cũng không làm ra được. Hạt vừng nhỏ như vậy, nàng định ở cùng nó cả đời sao?”

Lâm Hàn lườm hắn một cái.

Sở Tu Viễn: “Ta nói trúng rồi à?”

“Chàng nói sai rồi! Hạt vừng này có thể giống đậu nành được sao?” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Không giống. Đậu nành phải dùng sức nghiền ép, còn hạt vừng chỉ cần nấu chín rồi lắc là có thể chiết ra dầu được rồi.”

Sở Tu Viễn không tin: “Nói thì đơn giản.”

“Nếu như làm ra thì sao?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn: “Phu nhân bảo vi phu ngồi, vi phu tuyệt đối không đứng.”

Lâm Hàn đang muốn nói tốt, nghe rõ ràng lời hắn nói: “Ta không đùa với chàng đâu.”

“Ta cũng không mà.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Mấy rương đồ ở đông sương phòng còn chưa xử lý hết, nếu hạt vừng này đã không thể ăn được thì đợi vài năm nữa rồi lại trồng cũng được.”

Lâm Hàn: “Trồng ra rồi cũng có thể giấu bệ hạ trước. Bệ hạ hỏi, liền nói ta quên rồi.” Dù sao việc này nàng thường làm, Hoàng đế đã lười tức giận với nàng.

Sở Tu Viễn nghe ra ý tứ bên trong của nàng, không hiểu sao lại muốn cười: “Lời này chỉ có thể nói một chút trong nhà thôi.”

“Ta ngốc à, nói cái này với người khác làm gì.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn cười nói: “Nàng không ngốc, so với bất luận kẻ nào…” Đột nhiên nghe được tiếng bước chân lộn xộn, Sở Tu Viễn vội vàng đem những lời còn lại nuốt ngược trở về, cùng Lâm Hàn xoay người, chỉ thấy người gác cổng đang trực hôm nay chạy tới.

Hai phu thê liếc nhau —— xảy ra chuyện rồi.

Lâm Hàn mở miệng nói: “Là hai muội muội của ta tìm tới, hay là người ở quê của đại tướng quân?”

Người gác cổng đột nhiên dừng lại.

“Sao không thể là người trong cung?” Sở Tu Viễn mở miệng.

Lâm Hàn: “Người trong cung sẽ theo hắn tiến vào.” Nàng nhìn về phía người gác cổng: “Ai thế?”

Người gác cổng muốn nói lại thôi: “Đều không phải, là...”

Loading...