Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:33:13
Lượt xem: 126

Tiểu hài tử liếc mắt nhìn nha hoàn của nó và Hồng Lăng, quyết đoán xoay người, lại một lần nữa ôm lấy cổ nương.

Lâm Hàn kéo tay hài tử ra, để tiểu hài tử ngồi trong lòng nàng, một tay ôm hài tử, một tay mở sách ra: “Để nương kể chuyện cho con nghe nhé?”

Tiểu hài tử lắc đầu nguầy nguậy.

“Sách kể chuyện về đối phó với kẻ xấu có thể làm cho Đại Bảo Bảo thông minh hơn mà cũng không nghe à?” Lâm Hàn biết bảy tấc của cậu nhóc ở đâu, vừa nói ra không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, tiểu hài tử liền do dự.

Một lúc lâu sau, Lâm Hàn tưởng rằng cậu nhóc sắp ngủ thiếp đi rồi, tiểu hài tử đột nhiên mở miệng: “Ca ca tan học rồi.”

Lâm Hàn nhất thời không hiểu, chờ nàng phản ứng lại liền muốn ném hài tử ra ngoài: “Ca ca tranh giành với con à? Để ngày mai nương làm thêm hai cái nữa cho ca ca con.”

Tiểu hải tử hài lòng: “Nương, kể chuyện đi.”

Nhưng mà, dựa lưng vào lòng nương, ngồi trên xích đu lắc qua lắc lại, Sở Dương và Sở Ngọc chưa tan học, cậu nhóc rất dễ buồn ngủ.

Lâm Hàn nghe thấy cậu nhóc ngáp liền đưa sách cho Hồng Lăng, mang theo tiểu hài tử đi phòng bếp, phân phó đầu bếp chuẩn bị bữa tối.

Giờ Thân ba khắc, Sở Dương cùng Sở Ngọc sắp tan học, Đại Bảo Bảo cũng thấy hơi đói, vừa nghe nương nhắc tới đồ ăn, trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Chờ nương dặn dò đầu bếp xong, cậu nhóc liền túm lấy tay Lâm Hàn đi trung đường —— ngồi chờ ăn cơm.

Sở Tu Viễn vào cửa liền nhìn thấy một màn này: “Nó làm sao vậy?”

“Buổi tối ăn sườn dê nướng. Đại Bảo Bảo thích ăn cái này.” Lâm Hàn nói: “Hôm nay chàng trở về sớm hơn hôm qua a.”

Sở Tu Viễn: “Mấy ngày gần đây biên quan không có tin tức gì, Hung Nô đại khái đã bỏ chạy.” Hắn nói xong phát hiện không đúng, tiểu nhi tử của hắn thế mà lại giống như không nhìn thấy ghế bập bênh: “Chơi chán rồi à?” Hắn chỉ vào chiếc ghế bập bênh.

Lâm Hàn cười nói: “Có cái chơi vui hơn.”

“Nương, nương, cái giá gỗ trong vườn cây ăn quả để làm gì thế? Thuần Quân nói rằng có thể dùng để chơi, ngài mua nó à?” Sở Dương chạy vào.

Sở Đại Bảo Bảo một bước chạy qua: “Của đệ!”

Sở Ngọc đẩy cậu nhóc ra: “Nương, là cái gì vậy?”

“Lần này Đại Bảo Bảo không nói sai, là của nó. Còn của các con thì nương làm chưa xong.” Lâm Hàn quay về phía Đại Bảo Bảo: “Để cho ca ca chơi một lát, nếu có cái gì con không biết thì ca ca có thể nói cho con.”

Tiểu hài tử muốn nói không cần ca ca dạy, nhưng nương không nói cho cậu nhóc biết, mà đi học còn phải đợi thêm vài ngày nữa, ca ca đã đi học được mấy năm rồi. Tiểu hài tử lại do dự, vươn ngón út của mình ra.

“Chỉ một lúc thôi.”

“Chơi như thế nào?” Sở Dương theo bản năng hỏi.

Tiểu hài tử ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đệ biết!” Mau hỏi đệ, mau hỏi đệ đi.

Sở Dương lộ vẻ hoài nghi.

“Nó biết đấy, ta có bế nó chơi một lúc.” Sau đó Lâm Hàn hạ thấp giọng nói: “Nhị Bảo, con bế nó ngồi lên, muốn chơi đến khi nào thì chơi.”

Sở Ngọc mừng rỡ, đi đến bên cạnh tiểu hài tử: “Đại Bảo Bảo, đệ dạy ca ca chơi, ca ca sẽ chơi cùng với đệ.”

Tiểu hài tử nắm lấy tay Sở Ngọc kéo ra ngoài, bỗng đụng phải Hoàng Kỳ đang vội vàng chạy vào trong.

Bịch một tiếng, hài tử ngã ngồi trên đất, méo miệng gào khóc.

Hoàng Kỳ đột nhiên dừng lại, trong lúc bất an mang theo vội vàng: “Phu nhân, ta…ta không phải cố ý! Phu nhân…”

“Đại Bảo, dẫn Đại Bảo Bảo đi ra ngoài.” Nha hoàn nô bộc trong phủ so với hai năm trước ổn trọng hơn nhiều, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì Hoàng Kỳ sẽ không có khả năng đụng vào trên người Đại Bảo Bảo như thế. Lâm Hàn nháy mắt với Lục Hà, Lục Hà ôm lấy Đại Bảo Bảo, dẫn Sở Dương cùng Sở Ngọc đi chơi xích đu.

Sở Dương đi đến cửa không khỏi xoay người nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn: “Chờ các con lớn lên, cho dù không muốn biết thì ta cũng sẽ nói với các con.”

Sở Ngọc kéo Sở Dương một chút.

Sở Dương cũng biết bọn họ còn nhỏ, không giúp được gì, Đại Bảo Bảo lại gào khóc đòi nương, cậu liền đuổi theo Lục Hà —— giúp nàng dỗ dành Đại Bảo Bảo.

Sở Tu Viễn lập tức bảo Hồng Lăng ra ngoài cửa canh giữ: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, Đại tướng quân, các ngài xem cái này đi.” Hoàng Kỳ vén áo lên, lấy ra một thứ từ bên trong.

Lâm Hàn nhìn qua, nhíu mày: “Búp bê vải à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-130.html.]

Sở Tu Viễn đưa tay đoạt lấy.

Lâm Hàn hoảng sợ: “Làm sao vậy? “

Chỉ là một con búp bê vải mà cần phải đến mức như thế sao?

Sở Tu Viễn đưa tới trước mặt Lâm Hàn, Lâm Hàn nhìn thấy mấy cây kim dài nhỏ, đang định nói làm còn chưa xong a thì Sở Tu Viễn đã lật qua, trên mặt búp bê vải có một hàng chữ, giống như là sinh thần bát tự, trong lòng lộp bộp một chút: “Tìm thấy ở đâu? Trong phòng Sở Mộc à? Sở Mộc không sao chứ?”

“Phu nhân, nhìn lại xem sinh nhật của ai.” Sở Tu Viễn nói.

Nếu như viết ngày mấy tháng mấy, Lâm Hàn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng mà, trên đó viết là can chi Tý Sửu Dần Mão Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân, Lâm Hàn nào có thể hiểu được.

“Phu quân, ta có mấy cân mấy lượng chàng so với ta còn rõ ràng hơn.” Lâm Hàn không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói: “Chàng vẫn nên nói thẳng ra cho ta biết đi.”

Sở Tu Viễn nhìn về phía hoàng cung một chút, Lâm Hàn cho rằng đang nhìn nàng: “Làm sao vậy? Chàng à?”

Sở Tu Viễn cúi đầu ghé sát vào người: “Bệ hạ!”

Lâm Hàn kinh ngạc trợn trừng mắt.

Sở Tu Viễn cuống quít che miệng nàng.

Lời nói trong miệng Lâm Hàn không thể không nuốt trở về, đổi thành suy nghĩ chân thật trong lòng: “Làm sao có thể? Cái này, đây là —— vu cổ thuật trong truyền thuyết?!”

“Phu nhân, đúng thế đấy.” Hoàng Kỳ tiếp lời.

Lâm Hàn nhớ tới chuyện trọng yếu hơn: “Phát hiện ở đâu? Chờ một chút, ngươi không phải đang giúp lão Hà xử lý đất đai ở hậu viện phủ Sở Mộc sao, tại sao lại…đào được ở hậu viện à?” Nàng đoạt lấy búp bê vải trong tay Sở Tu Viễn, phủi phủi một chút bụi đất bám trên đó: “Thật sự là từ trong đất đào ra.” Nàng nhìn về phía Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn: “Ta vừa cầm trên tay liền phát hiện trên đó có dính đất mà còn rất ẩm ướt nữa, mới chôn có mấy ngày à?” Hắn quay sang Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vùi đất xong giống hệt bên cạnh, phía trên còn có rất nhiều lá khô. Nếu không phải phu nhân muốn trồng cây chuông vàng, chúng ta đi tới bên tường xới đất thì có chôn mười năm tám năm chúng ta cũng không biết.”

Có ai mà rảnh rỗi đi đào xới chân tường không? Chỉ có Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng phát hiện một điểm: “Thứ này hẳn là được chôn sau mùa thu. Nếu là xuân hạ, người chôn đồ thấy bên tường trồng đầy cây trái, không có khả năng chôn ở bên đó.”

Chỉ vì sớm muộn gì cũng bị lật ra.

Sở Tu Viễn cũng phát hiện một điểm: “Không phải người trong phủ.” Thậm chí không có nội ứng nữa.

Lâm Hàn nghe ra ý tứ bên trong của hắn: “Hoàng Kỳ, quay về kiểm tra phòng Sở Mộc một lượt thật kỹ đã, ngày mai lại đi xử lý đất.”

“Vâng.” Hoàng Kỳ lui ra, Lâm Hàn liền nhìn Sở Tu Viễn, định làm sao bây giờ.

Sở Tu Viễn: “Trong viện chúng ta có cần phải tra không?”

“Không cần. Thứ này chỉ cần một cái thôi cũng đủ để tru di cửu tộc rồi, trong viện chúng ta nhiều người như vậy, không cần phải mạo hiểm bị phát hiện lại thả thêm một người nữa.”

Sở Tu Viễn cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện trong phủ Lâm Hàn so với hắn còn rõ ràng hơn, Lâm Hàn đã nói không cần rồi, Sở Tu Viễn liền hỏi: “Người của Hàn vương?”

“Không. Chuyện này Hàn vương có lẽ cũng không biết. Hẳn là Ngô Thừa Nghiệp.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Cũng không phải vì Hàn vương.”

Vì chính hắn, bởi vì Sở Tu Viễn đến nay còn kiêm chức Thái úy.

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ta nghe bệ hạ nói hắn vẫn kẹp đuôi làm người, hợp lại ở trong phủ âm mưu việc này.”

“Kẹp đuôi là năm ngoái thôi, năm trước hắn đã đi ra lắc lư rồi. Quản sự mua sắm trong phủ chúng ta đã từng gặp hắn. Lúc trước ta còn tưởng rằng hắn lại muốn gây chuyện xấu, xem ra lần này học thông minh, chỉ là không biết hắn dự định khi nào tấu lên bệ hạ. Hay là chàng đưa cái này cho bệ hạ?” Lâm Hàn đưa đồ vật trong tay qua.

Sở Tu Viễn: “Thân cữu cữu của bệ hạ, có thái hậu ở đó thì cho dù bệ hạ hận không thể tru di cửu tộc hắn, cũng không thể không nhịn. Bằng không Hàn vương bên kia cũng sẽ dễ dàng lấy cớ.”

Lâm Hàn hiểu được, phân phó Hồng Lăng đi lấy cây châm lửa đốt đi.

Tuy nhiên, Lâm Hàn không nuốt trôi được cục tức này, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Hàn vội vàng làm xích đu cho Sở Dương và Sở Ngọc. Buổi chiều nàng dẫn nô bộc đi sang phủ bên cạnh trồng dưa trồng rau, dựng hai chuồng ngỗng, một ở góc đông bắc, một ở góc tây nam.

Chuồng ngỗng thu dọn sạch sẽ xong, Lâm Hàn liền lệnh quản sự mua sắm mua về bốn con ngỗng đực, thả phía trước hai con phía sau hai con.

Hồng Lăng buồn bực, nhịn không được hỏi: “Phu nhân, vì sao không tìm hai con ch.ó con?”

“Bọn họ vừa nhìn thấy chó liền biết là giữ nhà, không đợi chó đến gần đã bị bọn họ c.h.é.m chết. Ngỗng không giống như thế, phản ứng đầu tiên của con người là nuôi để ăn. Ngỗng đột nhiên chạy cũng chẳng kém gì tốc độ của chó cả, hơn nữa lúc bị nó cắn người muốn giãy ra cũng khó.” Lâm Hàn nói xong, thở dài: “Chỉ có điều tiếng kêu của nó to hơn tiếng chó sủa. Bệ hạ ở Bắc cung cũng có thể nghe thấy được.”

Loading...