Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:11
Lượt xem: 161

Lâm Hàn: “Hoàng hậu?”

“Đồ bán bên ngoài cũng không tốt bằng đồ trong cung, so với mua, nô tỳ cảm thấy Hoàng hậu càng thích mấy thứ trồng trong phủ chúng ta hơn.” Hồng Lăng nói.

Lâm Hàn cũng nghĩ như vậy. Nhưng ngoại trừ Hoàng hậu, Sở Tu Viễn cũng không có thân nhân nào khác. Hắn là đại tướng quân, cũng không cần chúc tết đồng liêu, Hồng Lăng không nên không biết a.

“Ý ngươi là cha nương ta?” Lâm Hàn hỏi.

Hồng Lăng gật đầu: “Đúng vậy. Mâu thuẫn giữa ngài và Lâm thừa tướng người trong phủ biết, bệ hạ biết, dân chúng trên phố không biết. Chúng ta không thể bị người ta nắm chuôi được.”

Đi Lâm gia chúc tết phải mua đồ, mua đồ phải tiêu tiền, vừa nghĩ đến tiêu tiền cho người mình chán ghét, Lâm Hàn không hiểu sao lại thấy phiền não, nhìn thấy thịt kho tàu trên bàn vuông cũng cảm thấy buồn nôn.

Nhưng Lâm Trường Quân còn sống, lại không thể không đi.

Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đứng lên: “Dọn đồ ăn đi, ta sẽ hỏi Đại tướng quân.” Nàng lập tức đi về phía phòng ngủ.

Đại tướng quân đã ngủ ngáy o o, bị Lâm Hàn đánh thức, không đợi Lâm Hàn mở miệng liền nói: “Nàng cũng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”

Lâm Hàn quả thực muốn cười: “Ta làm gì mà mệt mấy ngày?”

“Nhìn chằm chằm đầu bếp làm đồ ăn, dùng nước hương liệu nấu nội tạng heo, đầu heo các thứ, dù sao cũng rất nhiều. Phu nhân, nghỉ ngơi một lát đi, thật đấy.” Sở Tu Viễn nói xong lại lần nữa nhắm mắt lại.

Lâm Hàn rất muốn cho hắn một cái tát. Nhưng mà, trong lòng nàng bây giờ còn có Bảo Bảo, ra tay cũng không tiện, dứt khoát cởi giày cùng áo khoác của Đại Bảo Bảo ra, nhét hài tử vào trong n.g.ự.c Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn ôm hài tử tiếp tục ngủ.

“Cha ta tới rồi.” Lâm Hàn chậm rãi nói.

Sở Tu Viễn chợt mở mắt ra: “Ai?!”

“Tỉnh rồi à?” Lâm Hàn cười hỏi.

Sở Tu Viễn lập tức biết bị lừa: “Phu nhân, vi phu thật sự rất mệt mỏi.”

“Ai bảo các ngươi ăn nhiều như thế.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn: “Là ngươi nói chỉ còn lại chút sườn kia, không ăn xong còn giữ lại ăn tết à?”

“Ta muốn giữ lại ăn tết đấy.” Đáng tiếc ngày tết trong cung quá bận rộn, hoàng đế Thương Diệu không rảnh ra ngoài, chỉ có thể g.i.ế.c heo trước.

Nhưng Lâm Hàn cũng không nghĩ tới chỉ trong vòng ba ngày đã ăn sạch.

Sở Tu Viễn ngồi dậy, phát hiện trong n.g.ự.c có thêm một tiểu hài tử, vội vàng đắp chăn cho hài tử: “Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không phải ta, là chúng ta. Mùng một Tết có phải đi chúc tết cha nương ta không?”

Sở Tu Viễn trong nháy mắt ngồi thẳng dậy: “Muốn đi...”

“Còn buồn ngủ sao?” Lâm Hàn hỏi.

Không buồn ngủ, chỉ có giật mình.

Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Có thể giống như lần trước đặt đồ xuống liền đi không? Lần này sợ là không được, mùng một bệ hạ dù bận rộn đến mấy cũng không có khả năng tuyên ta.” Trừ khi trời sụp đổ.

“Lễ mừng năm mới chàng tự chuẩn bị đi, ta vừa nghĩ đến việc phải mua đồ cho bọn họ, liền hận không thể đập hết đồ luôn.” Lâm Hàn nghĩ: “Qua đó rồi tùy cơ ứng biến.”

Sở Tu Viễn đồng ý, khóe mắt liếc qua thấy tiểu hài tử trên giường, trong lòng có một chủ ý.

Sáng mùng một tết, Sở Tu Viễn bảo Sở Mộc ở nhà trông chừng ba đệ đệ, cùng Lâm Hàn ngồi lên xe ngựa đi tới Lâm gia.

Lâm Hàn định đưa đồ cho người hầu rồi rời đi, nhưng mà, bọn họ vừa xuống xe Lâm Trường Quân cùng Lâm phu nhân đã tiến lên nghênh đón, so với lần trước còn nhiệt tình hơn, liên tục kéo Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn vào trong nhà.

Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn ngẩn người một lúc, đợi phục hồi tinh thần đã bị hai người kia kéo vào trong nhà. Hai phu thê liếc nhau — vô sự hiến ân cần, không gian thì trộm, cẩn thận vẫn hơn.

Sở Tu Viễn vừa mở miệng nói với Thừa tướng, Hàn vương năm nay không trở về. Nhưng không đợi hắn nói xong, Lâm thừa tướng đã bảo, ngày tết không nói chuyện triều chính.

Lâm phu nhân cũng phụ họa tán thành.

Lâm Hàn càng cảm thấy chuyện không nhỏ, vừa xích ra xa khỏi Lâm phu nhân liền nói ba hài tử ở nhà nháo, bọn họ phải trở về.

Sở Tu Viễn nghe vậy liền tránh khỏi Lâm thừa tướng, không đợi hai người kia lại “nhào” lên, hai phu thê ỷ vào tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ngồi lên xe ngựa hồi phủ, Lâm Hàn vẫn còn sợ hãi: “Bọn họ lại muốn làm gì?”

Sở Tu Viễn sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chật vật như thế, còn là ở nhà nhạc phụ của hắn nữa: “Chuyện không nhỏ.”

“Sẽ không đuổi theo chứ?” Lâm Hàn cuống quít vén rèm xe.

Sở Tu Viễn: “Không đâu. Tết nhất rồi, cho dù ông ta không cần thể diện cũng không thể đến nhà nữ nhi được.”

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Có phải cha ta phạm tội không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-102.html.]

“Phạm phải chuyện lớn như vậy hơn phân nửa là bị người ta hãm hại. Nhưng bằng sự hiểu biết của ta đối với cha nàng, một người không làm được.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn: “Vậy là có mấy người liên thủ để hại ông ta à? Ông ta có nhiều kẻ thù không?”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Phu nhân, ta đang nói theo lời nàng mà, cũng không nói rằng ông ta phạm sai lầm.” Hắn đánh giá nàng một phen: “Nàng như vậy là đang hy vọng cha nàng phạm tội à?”

“Ông ta đừng có trêu chọc đến ta thì ta cũng lười nhớ tới ông ta.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn cười nói: “Yên tâm, tạm thời sẽ không tới tìm nàng đâu.”

Người ta thường nói, bất xuất thập ngũ đô thị niên.

Lâm Hàn cũng sợ cái tạm thời này chỉ đến mười lăm tháng giêng thôi.

Nhưng mà, không biết là bọn họ biết cần phải giữ thể diện hay là bị chuyện gì ngăn cản mà cho đến đầu tháng hai cũng không tới tìm Lâm Hàn, Lâm Hàn dần dần yên tâm.

Mùng mười tháng hai, thời tiết cực tốt, Lâm Hàn dẫn Đại Bảo Bảo ngồi dưới mái hiên phơi nắng, Tử Diệp bưng hộp kim tuyến đi ra: “Phu nhân, ngài đứng lên một chút, nô tỳ nhìn xem thử màu sắc của tấm vải này như thế nào.”

Thời tiết ấm áp trở lại, vườn Phù Dung đã bắt đầu đào hố chuẩn bị ươm mầm khoai đỏ, Lâm Hàn đáp ứng hoàng đế phải chỉ điểm một hai, đương nhiên phải giữ lời hứa. Nhưng nàng mặc khúc cư lại không thích hợp, dứt khoát để cho Tử Diệp cắt cho nàng một bộ y phục vừa người.

Lâm Hàn thấy là màu lam đậm: “Không cần xem đâu, được rồi, may luôn đi.”

“Nương, xem con này.”

Đại Bảo Bảo đột nhiên mở miệng.

Lâm Hàn cúi đầu nhìn lại: “Sao thế?”

Tiểu hài nhi chỉ vào cổ áo, giọng non nớt: “Bị hư rồi, muốn áo mới.”

Lâm Hàn vội vàng lấy tay cậu nhóc ra: “Ta nhìn xem.” Thấy cậu nhóc chỉ vào cổ áo, nhất thời bật cười: “Không hư sao con mặc vào được chứ?”

“Hư rồi, hư rồi, nương.” Tiểu hài tử buông cổ áo ra, nhào về phía Lâm Hàn: “Muốn đồ mới, nương.”

Lâm Hàn nắm chặt hai cánh tay nhỏ bé của cậu nhóc: “Con phải nói thật với nương, nương mới bảo Tử Diệp làm cho con, nếu không cũng đừng nghĩ.”

Hài tử lập tức do dự.

“Tử Diệp, đừng để ý tới nó.” Lâm Hàn cố ý nói.

Tiểu hài nhi vội vàng nói: “Con muốn mặc xiêm y mới, nương...”

“Tử Diệp, vải còn không? Làm cho nó một bộ áo ngắn vải thô.” Lâm Hàn lập tức nói.

Tử Diệp cười nói: “Có.”

Lâm Hàn ừ một tiếng, đợi tiểu hài tử tự mình chơi đùa, liền phân phó Tử Diệp lại làm một bộ cho Sở Dương cùng Sở Ngọc, miễn cho hai hài tử hâm mộ đệ đệ, dần dà sinh ra bất mãn.

Lâm Hàn cũng không giống Sở lão phu nhân mẹ chồng nàng nuôi nha hoàn giống như tiểu thư, biết nha hoàn khéo tay trong phủ không ít, liền để Hồng Lăng ra mặt tìm nha hoàn khác giúp Tử Diệp cùng làm.

Hồng Lăng hiện giờ nghiễm nhiên là người phát ngôn của Lâm Hàn, mà mấy ngày nay Lâm Hàn cũng không nói nói cười cười với các nàng ấy nữa, nha hoàn sợ Lâm Hàn, sự tình phân phó không đến ba ngày, xiêm y của Lâm Hàn cùng ba hài tử đã may xong.

Ngày mười bảy tháng hai, Lâm Hàn mang theo hài tử đến vườn Phù Dung, thứ nhất là để hướng dẫn người trong vườn Phù Dung cách ươm giống, thứ hai là để dẫn mấy hài tử đi dạo “vườn cây.”

Mấy hài tử chưa từng đi tới khu vườn nào lớn như vậy, tuy rằng rất nhiều nơi trụi lủi ngay cả một cái lá cây cũng không có nhưng không cản trở mấy hài tử xuống xe ngựa liền vui vẻ.

Chơi quá vui, đến nỗi khi bước lên xe ngựa, ba hài tử đã mệt rã rời.

Lâm Hàn chịu ảnh hưởng của bọn nhỏ, cũng mơ màng sắp ngủ.

“Thẩm thẩm, thẩm thẩm...”

Lâm Hàn đột nhiên mở choàng mắt, ý thức được đang ở trên xe liền lắc đầu bật cười, nàng thật sự đã ở mạt thế lâu, làm cái gì cũng giật mình hoảng sợ.

“Dừng xe!”

Thanh âm quen thuộc truyền vào, Lâm Hàn lần này xác định không nghe lầm, xe ngựa cũng theo đó dừng lại.

Lâm Hàn vội vàng vén rèm xe, theo tiếng nhìn lại, thật đúng là Sở Mộc, vẻ mặt lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thúc phụ xảy ra chuyện.”

Sắc mặt Lâm Hàn chợt trở nên trắng bệch, hoảng hốt không thôi: “Ngươi… ngươi nói ai?”

“Ôi, không phải là chuyện đó. Thẩm thẩm, thẩm thẩm đừng nóng vội. Không đúng, không thể không vội được.” Sở Mộc nói xong từ trên ngựa nhảy xuống, chạy tới hạ giọng nói: “Ta cùng thúc phụ vừa ra khỏi cửa cung, liền có người mời thúc phụ đi qua, nói cái gì mà có việc cần thương lượng. Ta cảm thấy kỳ quái, lặng lẽ đuổi theo liền thấy đi tới cửa phủ Vãn công chúa.”

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng chuyện gì. Thúc phụ ngươi là một đại nam nhân như vậy, Thương Vãn còn dám dùng sức mạnh được sao?”

“Thẩm thẩm, ta lo lắng chính là điểm này đấy.”

Lâm Hàn kinh hô: “Thật dám à?!”

Loading...