Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 90:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:32:17
Lượt xem: 994

Thời tiết tháng năm càng ngày càng nóng, nắng càng ngày càng gắt.

Hệt như đời trước của Vân Sơ, tháng tư tiết trời vẫn còn se lạnh, vừa đến tháng năm, nhiệt độ đột ngột tăng cao, đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Đứng chưa tới một khắc thì đã thấy gia đinh chạy ra: “Tạ đại nhân, Tạ phu nhân mời đi theo tiểu nhân.”

Vân Sơ còn tưởng Tuyên Võ hầu sẽ cố ý khó xử Tạ Cảnh Ngọc một chút, không ngờ nhanh như vậy đã cho bọn họ vào.

Tính cả hai đời, đây là lần đầu tiên nàng bước vào phủ Tuyên Võ hầu.

Đình đài thủy tạ, rường cột chạm trổ, có thể nhìn ra tổ tiên Tần gia là người rất có phẩm vị.

Gia đinh đưa bọn họ ra vường, mùa hè phồn hoa như gấm, khắp nơi đều là cánh bướm vờn bay, vừa đi vào đã nghe thấy tiếng chó sủa.

Một con chó to cao ngang người chạy tới, không ngừng hướng về phía Tạ Cảnh Ngọc sủa như điên, Tạ Cảnh Ngọc chỉ là một văn nhân, nào có gặp chuyện thế này bao giờ, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Vân Sơ đứng yên tại chỗ, trên cổ chú chó này có cột dây thừng, căn bản là không cắn tới chỗ bọn họ.

“Vẫn là Tạ phu nhân thật can đảm!” Tần Minh Hằng đi ra: “Tạ đại nhân là nam nhi thân cao tám thước nhưng lại không bằng một nữ tử, chậc chậc.”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.

Hắn ta cúi đầu, chắp tay nói: “Hầu gia, hạ quan cùng phu nhân tới chịu đòn nhận tội, hôm qua hầu gia đưa thế tử đến Tạ gia uống rượu là nể mặt Tạ gia, nhưng hạ quan lại không biết cách dạy con, khiến khuyển tử đả thương thế tử, chân của khuyển tử đã bị phế, còn bị hạ quan đưa đến thôn trang cảnh tỉnh, nó đã chịu hình phạt, mong hầu gia đại nhân đại lượng, cho hạ quan một cơ hội chuộc tội.”

Vân Sơ lấy nghiên mực từ tay Thính Sương, đôi cung kính đưa qua: “Đây là nghiên mực kim sa rất khó tìm, xin hầu gia vui lòng nhận cho.”

Tần Minh Hằng không thích đọc sách, căn bản không thèm để cái nghiên kim sa này vào mắt, nhưng đây là nghiên mực Vân Sơ tự tay đưa cho hắn ta.

Hắn ta bước qua nhận lấy nghiên mực, nhìn thoáng qua, cầm trong tay thưởng thức, liếc mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân sẽ không cho rằng mang theo phu nhân tới cửa bồi tội là bản hầu sẽ bỏ qua chuyện này chứ?”

Tạ Cảnh Ngọc âm thầm siết chặt nắm tay: “Xin hầu gia chỉ rõ.”

“Năm năm trước Tạ đại nhân tới cửa, cầu xin bản hầu lấy ra thần dược hiếm có.” Tần Minh Hằng nhếch môi cười: “Lúc ấy Tạ đại nhân phải trả giá gì, còn nhớ rõ không?”

Tâm trạng Tạ Cảnh Ngọc lập tức sa sầm.

Năm năm trước, trước đêm đại hôn của hắn ta và Vân Sơ, bệnh tình của Nguyên thị đột nhiên chuyển biến xấu, cả ngày hộc m.á.u không ngừng, hơn phân nửa thời gian đều hôn mê.

Từ khi hắn ta bắt đầu hiểu chuyện thì mẫu thân đã nằm liệt giường, ước mơ lớn nhất trong đời hắn ta chỉ có hai điều, một là đứng trong hàng ngũ quan triều đình khiến Tạ gia vẻ vang, hai là chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho mẫu thân.

Hắn ta còn có hy vọng mẫu thân có thể ngồi ở chủ vị, uống rượu mừng của hắn ta và Vân Sơ.

Hắn ta hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng biết được tổ tiên của Tuyên Võ hầu có để lại thần dược, nghe nói có thể trị bách bệnh.

Hắn ta nhờ vào quan hệ của Vân gia tới hầu phủ, lúc hắn ta quỳ gối trước mặt Tuyên Võ hầu cầu thần dược, Tuyên Võ hầu lại đưa ra một yêu cầu khiến hắn ta cả đời phải phát run mỗi khi nhớ lại.

“Đêm động phòng hoa chúc của Tạ đại nhân có thể để ta tới không?”

Hắn ta nhớ rõ lúc Tuyên Võ hầu nói những lời này, thật chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Khi đó hắn ta mới biết được Tuyên Võ hầu cưới nữ tử Lạc gia nhưng lại ôm tâm tư không nên có với đích trưởng nữ Vân Sơ của phủ Tướng quân.

“Tạ đại nhân nghĩ gì vậy, sao sắc mặt lại khó coi như thế?” Ý cười trên khóe miệng của Tần Minh Hằng càng sâu: “Đều do bản hầu không tiếp đãi chu toàn, người đâu, dâng trà cho Tạ đại nhân Tạ phu nhân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-90.html.]

Nha hoàn bưng tới hai ly trà, đặt trước mặt Vân Sơ và Tạ Cảnh Ngọc.

Giáo dưỡng của Vân Sơ nói cho nàng biết khi chủ đưa trà tới trước mặt khách, dù là khát hay không thì vẫn phải nhấp một ngụm tượng trưng, đây là lễ tiết.

Nàng nâng chung trà đưa tới bên môi.

“Phu nhân.”

Tạ Cảnh Ngọc thất thanh kêu lên.

Vân Sơ dừng động tác uống trà, quay đầu: “Chuyện gì?”

Tần Minh Hằng dựa vào trên ghế: “Như thế nào, Tạ đại nhân cảm thấy trà của ta có vấn đề?”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt cái ly.

Hắn ta đưa Vân Sơ tới đây còn không phải là vì đã đoán được chuyện này sao?

Năm năm trước, Vân Sơ dùng đêm hôm đó đổi mạng cho mẫu thân hắn ta.

Hiện giờ Vân Sơ đã sớm không còn là đại tiểu thư thuần khiết của phủ Tướng quân, lại dùng một đêm của nàng đổi lấy yên bình của Tạ phủ, có gì là không thể?

Rõ ràng đã quyết định như vậy, vì sao mới nhìn thấy chén trà kia, hắn ta lại chần chừ.

Lần đầu tiên hắn ta nhận ra bản thân là một người vô cùng dối trá.

Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi mở miệng: “Cẩn thận trà nóng.”

Vân Sơ rũ mắt: “Đa tạ phu quân nhắc nhở.”

Nàng đưa chén trà tới bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, còn chưa nuốt nước trà vào mà nàng đã dùng khăn tay lau miệng, yên lặng nhổ ngụm trà kia vào khăn tay.

Tuy động tác của nàng rất nhỏ nhưng ánh mắt của Tần Minh Hằng vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, tất nhiên là phát hiện ra.

Hắn ta không khỏi trào phúng cười cười, trong nước trà này không có gì cả mà nàng lại cảnh giác như thế, một ngụm cũng không uống.

Mà năm năm trước, rượu hợp cẩn của nàng và Tạ Cảnh Ngọc lại chứa thuốc mê có thể khiến một nam tử tráng niên hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Lạc thị mang theo nha hoàn bước vào, cười nói: “Tạ đại nhân Tạ phu nhân đều tới cửa, hầu gia cũng đừng so đo chuyện hôm qua nữa.”

Nhị thiếu gia Tạ phủ bị phế một chân thì thôi đi, còn bị Tạ gia đưa ra khỏi kinh thành, chẳng khác nào Tạ gia đã bỏ rơi đứa nhỏ này.

Tuy rằng hài tử này chỉ là con vợ lẽ, không thể so với thế tử hầu phủ nhưng phu thê Tạ gia đã làm được tới mức đó, nếu hầu phủ bọn họ cứ tính toán chi li thì thật là không biết đạo lý.

“Ở chỗ của ta có trà ngon, Tạ phu nhân đến viện của ta một lúc đi.” Lạc thị cười nói với Vân Sơ: “Vừa lúc đã tới bữa trưa, Tạ phu nhân ở lại dùng cơm trưa với ta nhé?”

Vân Sơ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đứng dậy theo Lạc thị đến hậu viện.

Hai người bọn họ vừa đi, ý cười trên mặt Tần Minh Hằng lập tức biến mất không còn sót một mảnh, lạnh lùng nói: “Tạ đại nhân còn không đi, muốn ở lại dùng cơm cùng ta sao?”

Tạ Cảnh Ngọc ôm quyền: “Hạ quan cáo từ.”

Nhìn bóng dáng hắn ta biến mất ở cửa hầu phủ, sắc mặt Tần Minh Hằng càng lạnh hơn.

Bình luận

61 bình luận

  • T ngủ mơ thấy oánh nhau với ck. Giật mình tỉnh lại tự dưng thấy mặt ck mắc ghét ngang, thò tay vả bốp bốp mấy cái mới hả dạ. Nếu t mà như Vân Sơ vừa tỉnh lại thấy bầy con nhao nhao như văn án chắc t mang quăng xuống sông cho tụi nó bơi lội trăm vòng mới hạ hoả. Thôi nhảy hố đây

    Khoi 9 giờ trước · Trả lời

  • Tính ra đời trc Tạ Thế Doãn cũng ko đến nỗi nào nhỉ

    Zyu 12 giờ trước · Trả lời

  • Na9 là Tần Minh Hằng sao m.n

    Nguyên nguyên 1 ngày trước · Trả lời

  • Đang đọc tầm chương 4 trăm mấy, xì trét mún xĩu. Căng da đầu đọc suốt đêm tới sáng, thức trắng lun. Giờ đang mắc hạ huyết áp =))))) mà ko dám ngưng, vẫn phải đọc tiếp. Truyện căng thẳng hấp dẫn cực độ!!! ;D

    Vick 3 ngày trước · Trả lời

  • Từ chap 110 trở đi không có nội dung vậy ạ

    To Tam 4 ngày trước · Trả lời

    • Dạ web đang update tính năng chống reup nên nội dung chương đang chuyển sang dạng ảnh, bạn chờ một lúc sau quay lại nhé ạ

      Anh Lanh Chanh 4 ngày trước · Trả lời

  • Vốn tưởng sống lại nu9 sẽ thông minh lắm ai ngờ vẫn bị TMH xoay vòng vòng, chịu đấy ngã 2 lần cùng một chỗ :))))

    Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • t mới đọc tới chương 16, TMH là ai thế ạ

      Nga nguyễn 6 ngày trước · Trả lời

    • Tần Minh Hằng phủ Tuyên Võ hầu bn đọc tiếp đi đến tầm chap 230 bn sẽ cảm thấy giống t thôi

      Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • Mình thấy cũng hợp lý, ko đến nỗi. Vì người xấu thì tất nhiên sẽ luôn làm chuyện xấu. Còn nu9 sống lại, nhưng ký ức của bả cũng chỉ gói trong những cái bả biết và nhớ được. Sẽ luôn có những biến số ko lường được vì bả thay đổi vận mệnh mà, dẫn theo các sự kiện nó cũng sẽ bị khác đi á. Quan trọng nhất là nhân tâm, bả nắm được ai ác, sẽ hại bả, ai tốt thương bả thì bả cứ vậy nương theo mà đối đãi, phòng trừ. Nói chung có thể vẫn bị lừa này kia, và/hoặc nhiều cái ko thể đối phó kịp.

      Vick 4 ngày trước · Trả lời

  • Giới thiệu ngắn gọn thế ạ. Có thể cho mình biết nhân vật chính đc ko?

    Zyu 1 tuần trước · Trả lời

    • Mai mình update văn án nhé, bữa bảo update sau xong rồi mình quên mất

      Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Truyện buff nữ9 dữ quá

    Ilovecute 1 tuần trước · Trả lời

  • Full rồi nhé ạ 😘

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Còn 17c nữa nếu kịp thì tối nay mình đăng còn không thì sáng mai nhé ạ

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

    • Không chương mới thì cứ hóng mãi có chương mà tới kết lại không nỡ

      Jan 1 tuần trước · Trả lời

Loading...