Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 484:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:15:21
Lượt xem: 490

“Nếu ta ở trên xe ngựa, ta sẽ g.i.ế.c con ngựa kia.” Sở Hoằng Du nói ra đáp án sau khi suy tư hồi lâu: “Thợ thủ công kia không nên chết, ba hài tử phạm sai lầm kia cũng không đáng chết.”

Âu Dương Diệp gật đầu: “Giết ngựa thì xe ngựa của ngươi sẽ mất khống chế, có lẽ ngươi sẽ chết.”

“Bảo hộ con dân mà c.h.ế.t là số mệnh của bậc quân vương.” Sở Hoằng Du chậm rãi mở miệng: “Nếu sau này có một ngày như vậy, ta chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế.”

“Không, Hoàng Thượng.” Lâm Đông Đông vội nói: “Nếu có ngày như vậy thật, ta sẽ thay Hoàng Thượng gánh chịu.”

Trần Tam đưa tay đẩy hắn: “Nhiếp Chính Vương đã bị bãi miễn, cha ngươi sắp đổ rồi, ngươi cũng không làm thư đồng được nữa, sau này ta mới là đệ nhất thư đồng bên cạnh Hoàng Thượng, chuyện hy sinh thân mình đó phải giao cho ta!”

“Còn có ta, ta!”

Một đám thị độc sôi nổi tới gần.

“Tốt, rất tốt!” Âu Dương Diệp vô cùng vui mừng: “Không phải Hoàng Thượng muốn xuất cung sao, nhân lúc thời giờ còn sớm, mau đi đi.”

Sở Hoằng Du lập tức chạy ra ngoài, đi vài bước lại phát hiện ra Lâm Đông Đông ngày thường hay quấn quýt hắn nhất lại không theo kịp, hắn quay đầu lại nói: “Ngươi làm gì đó?”

Lâm Đông Đông lắc đầu: “Ta, có phải ta không thể làm thư đồng của Hoàng Thượng nữa không?”

“Nói bậy gì đó?” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Nhanh lên, đuổi theo.”

Trên mặt Lâm Đông Đông lập tức lộ ra tươi cười.

Thật tốt quá.

Hoàng Thượng không ghét bỏ hắn.

Một đám hài tử thay xiêm y thái giám, cũng như những lần trước, thành công ra khỏi hoàng cung.

Lúc này, phía đông ngoại ô kinh thành, Vân Sơ mang theo một đám người tới trước cô nhi viện mà trước đây nàng từng tốn hết tâm sức dựng nên.

Đây là nơi mà nàng bỏ ra mấy trăm ngàn lượng bạc tu sửa khi còn là Tạ phu nhân vì muốn tích đức cho hai đứa nhỏ, có thể cung cấp một nơi che mưa chắn gió cho những hài tử không có nhà để về kia.

Ban đầu chỉ có trăm hài tử, sau này lại càng có nhiều hài tử tìm tới, cô nhi viện này cũng không ngừng mở rộng.

Sau khi nàng trở thành Thái Tử Phi, có rất nhiều thương nhân vì muốn lôi kéo quan hệ với nàng mà chủ động quyên bạc quyên lương cho cô nhi viện, cứ như thế, chỉ cần dựa vào quyên góp của những thương nhân đó mà cô nhi viện có thể đáp ứng đầy đủ những nhu cầu hằng ngày, hiện tại số hài tử ở cô nhi viện này đã lên đến gần ngàn người.

Vốn dĩ phải là một nơi náo nhiệt nhưng giờ đây lại bị một màu âm u bao phủ.

Sở Thụy chạy thoát từ địa đạo, có ám vệ tiếp ứng, sau đó đã khống chế cô nhi viện này.

“Vân Sơ.” Sở Thụy ngồi trên trường kỷ đặt trước cửa cô nhi viện, chậm rãi mở miệng nói: “Nơi này chính là nơi giúp Thái Hậu ngươi thu phục được lòng dân, nếu ta hủy hoại nơi này, hẳn ngươi sẽ đau lòng chứ.”

Vân Sơ trầm mặc không nói chuyện.

Ánh mắt lại ra hiệu cho đám người phía sau bao vây cô nhi viện.

“Ngươi luyến tiếc không muốn Sở Hoằng Giác nhi tử của ngươi rơi vào tay ta, vậy những hài tử ở đây đành phải chịu thiệt thòi vậy.”

Sở Thụy nói xong câu đó thì lập tức ho khan.

Hôm qua hắn ta ăn không ít đau khổ, dưới xương quai xanh chồng chất vết thương, đùi còn bị Vân Sơ đ.â.m thủng, đứng cũng không đứng nổi.

Thân thể hắn ta vốn đã suy nhược, lúc trước còn vì cổ trùng mà trả giá hai mươi năm dương thọ, hiện giờ chịu tội lớn như vậy, hắn ta cảm giác bản thân sẽ không sống được bao lâu nữa.

Tại sao lại phải đi tới bước đường này chứ.

Hắn ta nhìn về phía nữ tử đứng cách đó không xa, chậm rãi mở miệng nói: “Vân Sơ, không bằng như vậy đi, ngươi đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ tha cho đám hài tử vô tội này.”

Khi trước chọn đất xây dựng cô nhi viện, nàng đã cố tình chọn một vùng núi tương đối tiện lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-484.html.]

Nơi này có núi có sông, tầm nhìn tương đối trống trải, phía sau có một ngọn núi, trên núi mọc đầy cây cối.

Dưới chân núi, một đám hài tử đang đứng đó.

“Lâm Đông Đông, biểu huynh Nhiếp Chính Vương của ngươi quá độc ác!” Trần Tam không nhịn được nói: “Hắn ta như thế mà cha ngươi còn tình nguyện cống hiến cho hắn ta sao?”

“Không có, cha ta không có.” Lâm Đông Đông biện giải nói: “Ngươi không thấy cha ta đứng bên cạnh Thái Hậu sao, cha ta đã sớm quy phục Thái Hậu, nếu cha ta còn nguyện trung thành với Nhiếp Chính Vương thì Hoàng Thượng sẽ không để cho ta làm thư đồng đệ nhất.”

“Trần Tam, mặc kệ cha của Lâm Đông Đông nguyện trung thành với ai thì cũng không liên quan tới Lâm Đông Đông, ngươi không được nhắm vào hắn như vậy.” Sở Hoằng Du bình thản mở miệng: “Không nói chuyện này nữa, các ngươi mau nghĩ xem chúng ta phải vào cô nhi viện bằng đường nào đây?”

Lực chú ý của mấy hài tử lập tức bị chuyển dời.

Cô nhi viện bị bao vây khắp nơi, tầng bên ngoài là Ngự Lâm Quân, bên trong là người của Sở Thụy.

Chỉ có phía giáp với ngọn núi này là không có người, bọn họ muốn vào trong thì chỉ có thể đi vào từ hướng này.

Nhưng lúc này đã là chạng vạng, chờ trời tối thì sẽ có dã thú lui tới, thật sự quá nguy hiểm.

Trần Tam mở miệng nói: “Sai đám Ngự Lâm Quân tới đây mở đường cho chúng ta.”

Sở Hoằng Du lắc đầu: “Nếu Ngự Lâm Quân biết chúng ở đây thì nương ta cũng sẽ biết, chắc chắn sẽ ép chúng ta về cung.”

“Vậy thì chỉ có thể đi lên núi.” Lâm Đông Đông ngẩng đầu nói: “Lúc trước ta ở thôn trang, thường xuyên chạy vào núi lúc chạng vạng thế này, có một loại thảo dược, chỉ cần bôi lên y phục là dã thú sẽ không dám tới gần, ta đi xem thử trên núi này có hay không.”

Mấy hài tử chia nhau đi tìm, rất nhanh đã tìm thấy, sau đó bọn họ bắt đầu nhai nát lá rồi bôi khắp người.

“Ta dẫn đường.” Lâm Đông Đông xung phong nhận việc: “Các ngươi đều đi theo ta.”

Chín hài tử cứ như vậy mà vòng ra sau núi, sau đó lại bò lên rồi lại bò xuống một hồi mới tới được chân tường chỗ cô nhi viện, đường đi thẳng không tính là xa nhưng trên núi có quá nhiều cây cối, đường đi phức tạp, một đám người đi hơn một canh giờ mới tới được sau bức tường, cũng may không đụng phải dã thú nào, đám hài tử cảm thấy vô cùng may mắn.

“Bức tường này cao quá.” Một hài tử nhìn bức tường cao cao mở miệng nói: “Làm sao vào trong được đây?”

Lâm Đông Đông cuốn tay áo: “Ta biết trèo tường, để ta trèo lên nhìn thử xem sao.”

Hắn giống như con khỉ bò lên đầu tường, những người khác căn bản không nhìn rõ động tác của hắn.

“Có nhiều ám vệ canh giữ trước cửa lắm...” Lâm Đông Đông nhỏ giọng nói: “Một hai ba bốn... hai mươi bốn!”

Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống bờ tường: “Ta nhìn thấy có hai mươi bốn thị vệ, canh giữ trước mấy căn phòng trong cô nhi viện, hẳn là người trong cô nhi viện bị nhốt trong những căn phòng đó.”

Sở Hoằng Du cắn cắn môi: “Chúng ta chỉ có chín người, cũng không phải đối thủ của đám người đó.”

Hắn có chút sốt ruột đi tới đi lui.

Không cứu được người trong cô nhi viện ra thì mẫu thân vẫn sẽ bị Sở Thụy khống chế, nói không chừng Sở Thụy còn có thể nhặt về một cái mạng gây họa cho Đại Tấn.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

“Hình như có âm thanh...” Trần Tam cảnh giác mở miệng: “Các ngươi có nghe thấy không?”

Lâm Đông Đông dựng lỗ tai: “Âm thanh phát ra từ trong rừng, có người men theo con đường khi nãy chúng ta đi tìm tới đây, là quân địch hay là người của ta?”

“Mặc kệ là ai, cứ trốn trước đã.”

Chín hài tử vội vàng trốn vào trong bụi cỏ.

Rất nhanh, một đám người xuất hiện ở nơi mà bọn họ vừa đứng.

Sở Hoằng Du kinh ngạc bò ra khỏi bụi cỏ: “Thâm ca, Giang ca, sao các ngươi lại tới đây?”

Người tới chính là Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang cùng một đám thị vệ, khoảng chừng năm sáu chục người.

Bình luận

61 bình luận

  • T ngủ mơ thấy oánh nhau với ck. Giật mình tỉnh lại tự dưng thấy mặt ck mắc ghét ngang, thò tay vả bốp bốp mấy cái mới hả dạ. Nếu t mà như Vân Sơ vừa tỉnh lại thấy bầy con nhao nhao như văn án chắc t mang quăng xuống sông cho tụi nó bơi lội trăm vòng mới hạ hoả. Thôi nhảy hố đây

    Khoi 9 giờ trước · Trả lời

  • Tính ra đời trc Tạ Thế Doãn cũng ko đến nỗi nào nhỉ

    Zyu 12 giờ trước · Trả lời

  • Na9 là Tần Minh Hằng sao m.n

    Nguyên nguyên 1 ngày trước · Trả lời

  • Đang đọc tầm chương 4 trăm mấy, xì trét mún xĩu. Căng da đầu đọc suốt đêm tới sáng, thức trắng lun. Giờ đang mắc hạ huyết áp =))))) mà ko dám ngưng, vẫn phải đọc tiếp. Truyện căng thẳng hấp dẫn cực độ!!! ;D

    Vick 3 ngày trước · Trả lời

  • Từ chap 110 trở đi không có nội dung vậy ạ

    To Tam 4 ngày trước · Trả lời

    • Dạ web đang update tính năng chống reup nên nội dung chương đang chuyển sang dạng ảnh, bạn chờ một lúc sau quay lại nhé ạ

      Anh Lanh Chanh 4 ngày trước · Trả lời

  • Vốn tưởng sống lại nu9 sẽ thông minh lắm ai ngờ vẫn bị TMH xoay vòng vòng, chịu đấy ngã 2 lần cùng một chỗ :))))

    Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • t mới đọc tới chương 16, TMH là ai thế ạ

      Nga nguyễn 6 ngày trước · Trả lời

    • Tần Minh Hằng phủ Tuyên Võ hầu bn đọc tiếp đi đến tầm chap 230 bn sẽ cảm thấy giống t thôi

      Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • Mình thấy cũng hợp lý, ko đến nỗi. Vì người xấu thì tất nhiên sẽ luôn làm chuyện xấu. Còn nu9 sống lại, nhưng ký ức của bả cũng chỉ gói trong những cái bả biết và nhớ được. Sẽ luôn có những biến số ko lường được vì bả thay đổi vận mệnh mà, dẫn theo các sự kiện nó cũng sẽ bị khác đi á. Quan trọng nhất là nhân tâm, bả nắm được ai ác, sẽ hại bả, ai tốt thương bả thì bả cứ vậy nương theo mà đối đãi, phòng trừ. Nói chung có thể vẫn bị lừa này kia, và/hoặc nhiều cái ko thể đối phó kịp.

      Vick 4 ngày trước · Trả lời

  • Giới thiệu ngắn gọn thế ạ. Có thể cho mình biết nhân vật chính đc ko?

    Zyu 1 tuần trước · Trả lời

    • Mai mình update văn án nhé, bữa bảo update sau xong rồi mình quên mất

      Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Truyện buff nữ9 dữ quá

    Ilovecute 1 tuần trước · Trả lời

  • Full rồi nhé ạ 😘

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Còn 17c nữa nếu kịp thì tối nay mình đăng còn không thì sáng mai nhé ạ

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

    • Không chương mới thì cứ hóng mãi có chương mà tới kết lại không nỡ

      Jan 1 tuần trước · Trả lời

Loading...