Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:35:02
Lượt xem: 650

“Đứa nhỏ ngốc, ta mang thai mười tháng sinh ra con, ta không đối tốt với con thì đối tốt với ai, cũng giống như con đối xử tốt với Du ca nhi cùng Trường Sinh mà thôi.” Lâm thị khẽ điểm lên mũi nàng: “Tuy con gả chồng lần hai nhưng những thứ nên có đều phải có, nương chắc chắn sẽ chuẩn bị chu toàn cho con.”

Mấy ngày nay bà ấy đã hỏi thăm quy trình lễ nghi của những nữ tử thành thân lần hai.

Nam tử tục huyền tùy tiện vớ tay cũng tìm được một đống, nhưng cực kỳ khó tìm nữ nhân gả lần hai, đặc biệt là thế gia đại tộc, có thể nói là không tìm ra.

Nữ tử của những gia tộc nhỏ lẻ khác dù cưới lần hai cũng đều là gả xa, tránh xa nhàn ngôn toái ngữ.

Có thể nói là bà ấy chẳng nghe ngóng được gì, chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi.

Lâm thị bảo tám vị tú nương bước vào, thương nghị kiểu dáng giá y chi tiết với Vân Sơ và các việc linh tinh khác.

Thảo luận hơn nửa canh giờ thì Vân Sơ đã có chút ngồi không yên, chủ yếu là nàng thật không hiểu mấy thứ này, nàng lập tức đứng lên: “Những việc này giao cho nương sắp xếp, con thế nào cũng được, con đã hẹn gặp mặt Đỗ Lăng, con đi trước đây.”

Không đợi Lâm thị đáp lại, nàng đã vén mành chạy ra ngoài.

“Đứa nhỏ này...”

Lâm thị lắc đầu.

Vân Sơ xác thật là có hẹn với Đỗ Lăng, nàng cũng không có nói dối.

Sáng hôm nay Ngô thiếu gia đã đến kinh thành, đang ở trong một biệt viện, nàng đứng ra làm người trung gian nhờ Ngô thiếu gia chữa bệnh cho hôn phu của Đỗ Anh.

Hôm nay là mùng sáu tháng giêng, vẫn còn trong thời gian Tết Âm Lịch, đường phố vô cùng náo nhiệt, xe ngựa băng qua một ngõ nhỏ, dừng trước cửa một biệt viện.

Đây là nơi ở mà Đỗ gia sắp xếp, là một viện tử thanh nhã, còn có hạ nhân hầu hạ, đủ để biểu hiện thành ý.

Vân Sơ vừa mới xuống xe ngựa thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Là... công chúa Khánh Hoa?” Thu Đồng cũng nhận ra, thấp giọng nói: “Công chúa tới chỗ này làm gì?”

Nghe thấy động tĩnh, công chúa Khánh Hoa quay đầu, nàng ta nhìn thấy Vân Sơ: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Thỉnh an công chúa.” Vân Sơ hành lễ nói: “Mệnh phụ là tới gặp một người.”

Công chúa Khánh Hoa hỏi lại: “Gặp Ngô Vân Ngô đại phu?”

Vân Sơ không hề giấu giếm, gật đầu đáp lại.

“Tuy Vân gia các ngươi thất thế nhưng không thể không nói là vẫn còn một chút bản lĩnh.” Công chúa Khánh Hoa cười cười: “Nhưng tính tình của đệ tử quan môn của Tư thần y cũng giống ông ta y như đúc, ai cũng không chịu gặp, bổn công chúa khuyên ngươi đừng nên lãng phí thời gian.”

Nàng ta vừa biết đệ tử của Tư thần y tới kinh thành thì đã lập tức tới cầu kiến.

Suốt một năm nay nàng ta ngủ không ngon, nhanh chóng trở nên già nua, nàng ta muốn cầu một loại thần dược có thể giúp nữ tử giữ mãi vẻ thanh xuân.

Nhưng Ngô đại phu này lại từ chối gặp mặt nàng ta.

Nàng ta lấy thân phận công chúa ra lệnh, Ngô đại phu vẫn không ra mặt, thật là giống Tư thần y như đúc.

Nàng ta nhớ lúc bản thân còn nhỏ, phụ hoàng từn dùng thánh chỉ bức bách Tư thần y ở lại kinh thành làm ngự y, Tư thần y kháng chỉ chạy mất, từ đó mất tung mất tích.

Sau này cũng nhờ Hoàng Hậu nhờ người viết thư khuyên giải rồi gửi cho thần y, thần y mới đồng ý cứ cách ba năm sẽ quay về kinh thành bắt mạch xem bệnh cho người hoàng thất.

Vì cố kỵ chuyện này nên nàng ta không dám mạnh mẽ xông vào.

Thấy Vân Sơ còn không đi, công chúa Khánh Hoa mở miệng nói: “Vừa lúc bổn công chúa có mấy câu muốn nói với ngươi, đi cùng ta đi.”

Nàng ta vẫn chưa thể tiếp thu được hôn sự của nữ nhân này và Dực nhi...

Vân Sơ bình thản nói: “Mệnh phụ có chuyện quan trọng cần gặp Ngô đại phu, bận rộn xong sẽ cùng công chúa tán gẫu sau.”

Nàng hiểu vị công chúa này muốn nói cái gì, đơn giản là châm chọc nàng không xứng với Sở Dực, tuy rằng nàng không để ý những lời này nhưng không đồng nghĩa với việc nàng muốn nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-315.html.]

Nàng nói xong thì cất bước đi lên bậc thang.

Công chúa Khánh Hoa thấy Vân Sơ đi lên bậc thang gõ cửa, nàng ta lập tức cười trừ: “Bổn công chúa đã nói Ngô đại phu không chịu gặp ai, như thế nào, ngươi cho rằng bản thân là ngoại lệ sao?”

Nàng ta vừa dứt lời thì cửa đã mở ra.

Một gia đinh bước ra nói: “Thì ra là Vân tiểu thư, mời vào, Ngô đại phu đã chờ rất lâu rồi.”

Vân Sơ cười gật đầu, cất bước đi vào.

Công chúa Khánh Hoa không thể nào tin vào mắt mình.

Sao có thể chứ?

Công chúa như nàng ta còn không được vào, Vân Sơ dựa vào đâu chứ?

Dựa vào nàng là một quả phụ, một nữ tử hòa ly, một Vân gia đã thất thế sao?

Công chúa Khánh Hoa bước một bước lên bậc thang, cùng theo vào cửa: “Không phải Ngô đại phu đã nói hôm nay không gặp khách sao, như thế nào, bổn công chúa tới thì là bận, người khác tới thì lại mời vào trong, xem thường bổn công chúa là chuyện nhỏ, miệt thị hoàng thất là tội Ngô đại phu có thể đảm đương nổi sao?”

“Công chúa nói quá lời.” Đang nói thì lại thấy Ngô Vân đi ra.

Nửa năm xa cách, đây là lần đầu tiên Vân Sơ gặp lại Ngô Vân.

Nam tử trước đây chỉ mặc áo choàng đen, mặt đầy mụn nhọt lúc này đã mặc những bộ xiêm y sáng màu hơn một chút, tóc vấn gọn gàng để lộ ra gương mặt.

Tuy trên mặt vẫn còn những vết sẹo lớn bé lồi lõm nhưng quá thật đã khá hơn nửa năm trước rất nhiều.

Hơn nữa cặp mắt kia của hắn lúc này đã tràn ngập khí phách và hy vọng vào tương lai.

“Tại hạ mới vừa bái nhập sư môn, còn chưa được năm, năng lực còn thấp, không dám chữa bệnh cho công chúa.” Ngô Vân khiêm tốn nói: “Mời công chúa về đi.”

Công chúa Khánh Hoa tức khắc phẫn nộ.

Nàng ta đã lôi ra tội danh miệt thị hoàng thất mà Ngô Vân này vẫn không để vào mắt, hay lắm!

Nàng ta phủi tay rời đi.

Thấy Vân Sơ hơi có chút lo lắng, Ngô Vân mở miệng nói: “Sư phụ ta đã từng nói, đối với người hoàng thất thì không thể nể tình, nếu sư phụ tôn kính người hoàng thất như thế nhân thì ông ấy đã bị giam cầm bên trong hoàng thành rồi, nào có cơ hội vân du thiên hạ, Vân tiểu thư, mời vào trong.”

Vân Sơ yên tâm, có Tư thần y ở đằng sau, công chúa Khánh Hoa căn bản không làm gì được Ngô Vân.

Nàng vừa đi vừa nói: “Sau khi hồi kinh đã tới gặp mẫu thân ngươi chưa?”

Ngô Vân lộ ra nụ cười thật lòng: “Được Vân tiểu thư tương trợ nên ta mới có cơ hội gặp được sư phụ, mới có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ này, còn trở thành đệ tử của sư phụ... Nửa năm nay ta ở Thanh Châu, mẫu thân ta ở lại kinh thành cũng đều do Vân tiểu thư chiếu cố mới khiến nương ta đầy đặn lên, trông trẻ trung hơn rất nhiều, đại ân đại đức của Vân tiểu thư, ta không biết làm sao mới báo đáp nổi, vì vậy ta mới đòi sư phụ một viên đan dược giúp sinh hài tử, sư phụ ta tốn mất mười tám năm mới chế tạo ra được một viên này.

Hắn đưa một viên thuốc tới tay Vân Sơ.

Vân Sơ: “...”

Không phải là nàng không thể sinh mà là không muốn sinh, cũng không cần phải sinh.

“Đa tạ hảo tâm của ngươi, nhưng không cần.” Vân Sơ đưa trở về: “Để lại cho người cần dùng sẽ tốt hơn.”

Ngô Vân thực khó hiểu.

Sư phụ hắn đã từng nói tuy Vân tiểu thư có thể s.i.n.h d.ụ.c nhưng phải điều trị thân thể rất lâu, nếu dùng viên dược này thì trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ mang thai.

Vân tiểu thư sắp gả vào phủ Bình Tây Vương, gả vào hoàng thất, nếu không có nhi tử của bản thân thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.

Hắn cho rằng bản thân đã tìm đúng lễ vật báo ân rồi, không ngờ Vân tiểu thư lại không cần.

Chỉ chốc một lúc sau, Đỗ Lăng, Đỗ Anh và vị hôn phu, nhi tử của phó Tả Đô đốc cũng đã tới.

Vân Sơ đứng ra giới thiệu hai bên, sau đó Ngô Vân lấy thư tịch của Tư thần y ra đối chiếu rồi bắt mạch cho bệnh nhân.

Bình luận

61 bình luận

  • T ngủ mơ thấy oánh nhau với ck. Giật mình tỉnh lại tự dưng thấy mặt ck mắc ghét ngang, thò tay vả bốp bốp mấy cái mới hả dạ. Nếu t mà như Vân Sơ vừa tỉnh lại thấy bầy con nhao nhao như văn án chắc t mang quăng xuống sông cho tụi nó bơi lội trăm vòng mới hạ hoả. Thôi nhảy hố đây

    Khoi 8 giờ trước · Trả lời

  • Tính ra đời trc Tạ Thế Doãn cũng ko đến nỗi nào nhỉ

    Zyu 11 giờ trước · Trả lời

  • Na9 là Tần Minh Hằng sao m.n

    Nguyên nguyên 1 ngày trước · Trả lời

  • Đang đọc tầm chương 4 trăm mấy, xì trét mún xĩu. Căng da đầu đọc suốt đêm tới sáng, thức trắng lun. Giờ đang mắc hạ huyết áp =))))) mà ko dám ngưng, vẫn phải đọc tiếp. Truyện căng thẳng hấp dẫn cực độ!!! ;D

    Vick 2 ngày trước · Trả lời

  • Từ chap 110 trở đi không có nội dung vậy ạ

    To Tam 4 ngày trước · Trả lời

    • Dạ web đang update tính năng chống reup nên nội dung chương đang chuyển sang dạng ảnh, bạn chờ một lúc sau quay lại nhé ạ

      Anh Lanh Chanh 4 ngày trước · Trả lời

  • Vốn tưởng sống lại nu9 sẽ thông minh lắm ai ngờ vẫn bị TMH xoay vòng vòng, chịu đấy ngã 2 lần cùng một chỗ :))))

    Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • t mới đọc tới chương 16, TMH là ai thế ạ

      Nga nguyễn 6 ngày trước · Trả lời

    • Tần Minh Hằng phủ Tuyên Võ hầu bn đọc tiếp đi đến tầm chap 230 bn sẽ cảm thấy giống t thôi

      Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • Mình thấy cũng hợp lý, ko đến nỗi. Vì người xấu thì tất nhiên sẽ luôn làm chuyện xấu. Còn nu9 sống lại, nhưng ký ức của bả cũng chỉ gói trong những cái bả biết và nhớ được. Sẽ luôn có những biến số ko lường được vì bả thay đổi vận mệnh mà, dẫn theo các sự kiện nó cũng sẽ bị khác đi á. Quan trọng nhất là nhân tâm, bả nắm được ai ác, sẽ hại bả, ai tốt thương bả thì bả cứ vậy nương theo mà đối đãi, phòng trừ. Nói chung có thể vẫn bị lừa này kia, và/hoặc nhiều cái ko thể đối phó kịp.

      Vick 4 ngày trước · Trả lời

  • Giới thiệu ngắn gọn thế ạ. Có thể cho mình biết nhân vật chính đc ko?

    Zyu 1 tuần trước · Trả lời

    • Mai mình update văn án nhé, bữa bảo update sau xong rồi mình quên mất

      Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Truyện buff nữ9 dữ quá

    Ilovecute 1 tuần trước · Trả lời

  • Full rồi nhé ạ 😘

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Còn 17c nữa nếu kịp thì tối nay mình đăng còn không thì sáng mai nhé ạ

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

    • Không chương mới thì cứ hóng mãi có chương mà tới kết lại không nỡ

      Jan 1 tuần trước · Trả lời

Loading...