Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 298

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:25:12
Lượt xem: 699

Trình Tự nháy mắt ra hiệu với Thính Tuyết, hai người cũng cất bước đi ra ngoài.

Bên trong phòng khách chỉ còn lại Vân Sơ cùng Sở Dực.

Sở Dực bưng rượu trái cây ngửa đầu uống, không biết là đã uống năm ly hay sáu ly, hắn chỉ biết đầu óc mình có hơi choáng váng.

Hắn nhìn về phía nữ tử ngồi đối diện, nàng mặc một bộ y phục ở nhà rộng thùng thình, mái tóc đen dài xõa xuống, nàng khẽ nghiêng người dựa vào ghế, cảm giác lười biếng tùy ý này khiến lòng hắn dâng lên một ý niệm đáng sợ.

Nàng uống hết ly rượu, đôi môi đã bị rượu trái cây nhuộm thành màu đỏ, hầu kết của hắn không nhịn được trượt lên trượt xuống.

Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của nam nhân, Vân Sơ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Nàng phát hiện bản thân lại đang từ từ xem nhẹ cách biệt nam nữ, tuy rằng trong ngoài viện này đều là trung phó nhưng cũng không thể làm càn như vậy.

Nàng chỉnh lại y phục rồi đứng lên: “Vương gia cứ từ từ dùng, ta đi ra ngoài xem hai đứa nhỏ.”

“Vân Sơ.”

Sở Dực hô một tiếng.

Hắn mới vừa uống rượu nên giọng nói có chút khàn khàn, toát ra một hơi thở vô cùng kỳ lạ khiến lồng n.g.ự.c Vân Sơ đột nhiên thắt lại.

Nàng dừng chân, quay đầu nhìn về phía nam tử đang ngồi bên cạnh bàn ăn.

Đôi mắt đen nhánh của hắn tựa như một đầm nước sâu không thấy đáy, như có một lực hút vô cùng lớn muốn kéo nàng vào trong đó.

Nàng không thể nào dời tầm mắt đi nơi khác.

Sở Dực cũng đứng lên đi tới bên cạnh nàng.

Hắn càng tới gần, Vân Sơ càng ngửi được mùi rượu trái cây nồng đậm.

Nàng có chút ngạc nhiên, rốt cuộc nam nhân này đã uống bao nhiêu rượu mới có thể khiến bản thân nồng nặc mùi như vậy.

Sở Dực cũng không rõ bản thân đã uống nhiều bao nhiêu.

Rõ ràng chỉ là rượu trái cây không khác nước lã là bao nhưng hắn lại cảm giác hình như mình đã say.

Nếu không, sao hắn lại to gan như vậy?

Nếu không, sao hắn dám đứng gần nàng như thế?

Nếu không, sao hắn dám nói chuyện một cách vượt quá giới hạn như vậy...

“Vân Sơ, ta muốn nói cho nàng biết là ta muốn cưới nàng làm thê tử.”

Âm thanh của nam nhân lọt vào tai rồi chạm đến nơi sâu nhất trong tim nàng.

Vân Sơ có chút ngây ngốc.

Nàng biết tiếp theo sẽ nghe thấy điều gì, nhưng nàng cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nào động đậy.

“Ta muốn cưới nàng không phải vì nàng là mẫu thân thân sinh của hai đứa nhỏ mà chỉ là vì ta yêu nàng.”

Ba chữ ta yêu nàng cứ như có ma lực khiến tim nàng nảy lên kịch liệt, cứ như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Nàng cảm giác bản thân có chút đứng không vững, bèn duỗi tay đỡ lấy cái bàn.

Sở Dực thuận thế bắt lấy cổ tay nàng, một tay khác cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngửa đầu uống hết phân nửa...

Hắn buông bầu rượu, lá gan hình như lại to hơn một chút.

Hắn giữ chặt bả vai Vân Sơ, một tay khác ghìm chặt gáy nàng, cả người lập tức áp xuống.

Vân Sơ vô cùng kinh ngạc.

Nàng đã đoán được hắn muốn làm gì.

Nàng hẳn phải mạnh mẽ đẩy nam nhân trước mặt ra xa, nhưng không biết vì sao mà tay chân nàng như mất đi tất cả sức lực, cơ thể mềm mại như bông.

Gương mặt trước mắt cách nàng càng ngày càng gần, ngay lúc gần trong gang tấc, nam nhân đột nhiên dừng lại.

“Xin lỗi, ta, ta...”

Sở Dực như choàng tỉnh khỏi cơn say, bất ngờ buông Vân Sơ ra.

Hắn lại quên mất Vân Sơ gần như dựa vào hắn mới đứng thẳng được, hắn vừa thả lỏng tay thì Vân Sơ cũng ngã sấp xuống đất.

Hắn vội vàng ôm eo Vân Sơ, đưa nàng về trường kỷ.

“Ta, ta đi trước.”

Sở Dực không dám ở lại thêm, hắn sợ bản thân sẽ mất khống chế.

Hắn xoay người chạy như ăn cướp.

Vân Sơ ngồi trên trường kỷ uống một ngụm trà lạnh, lúc này cảm xúc phập phồng của nàng mới dần dần ổn định.

Lúc đầu tiếp xúc với nam nhân này, nàng cũng từng nghĩ sẽ gả cho hắn, vì hài tử mà nguyện ý làm thê của người khác một lần nữa.

Nhưng giờ khắc này nàng lại phát hiện hình như nguyên nhân khiến nàng muốn gả cho hắn cũng không hoàn toàn là vì hài tử nữa.

Một đêm nửa tỉnh nửa mê.

Khi ánh nắng ban mai xuyên qua tuyết trắng chiếu vào ô cửa, Sở Dực ấn huyệt Thái Dương, mở to mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-298.html.]

Lúc này đã là cuối giờ Thìn.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, loáng thoáng nhớ lại hình như đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuyết lớn.

Rượu trái cây.

Đôi môi đỏ.

Là hắn nằm mơ hay mọi chuyện đã thật sự xảy ra?

“Vương gia đã tỉnh rồi.” Trình Tự đẩy cửa đi vào: “Ma ma trong cung đã tới mời ba lần rồi.”

Sở Dực nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức buổi đá cầu giao hữu cho sứ thần ngoại quốc.

Hắn được xem là thành viên chủ lực, nếu hắn vắng mặt thì Đại Tấn gần như nắm chắc phần thua.

Hắn vừa mặc xiêm y vừa nói: “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn vừa dứt lời thì lại thấy gương mặt than của Trình Tự lộ ra một màu đỏ khả nghi.

Sở Dực khựng lại.

Mơ hồ nhớ tới đôi môi mê người kia...

Chẳng lẽ hắn lại giở trò hôn môi Vân Sơ trước mặt Trình Tự và những hạ nhân khác...

Hắn lại dám làm ra chuyện lớn mật như vậy sao?

Hắn điên rồi sao?

Yết hầu trượt thật mạnh, hắn mở miệng hỏi: “Vân Sơ... phản ứng thế nào?”

“Vân tiểu thư... còn chưa biết.” Mặt than của Trình Tự càng đỏ hơn.

Sở Dực đột nhiên đứng dậy.

Hắn thừa dịp Vân Sơ uống say giở trò đăng đồ tử sao?

Bây giờ hắn phải làm gì đây?

Tìm Vân Sơ nói thẳng thắn hay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?

Sở Dực chưa bao giờ rối rắm như thế, chuyện này càng khiến người ta đau đầu hơn cả việc bàn kế diệt phỉ.

Trình Tự rụt cổ nói: “Ta cũng không biết vì sao bản thân lại ôm chặt Thính Tuyết, dọa nàng ấy sợ phát khóc, Vương gia cảm thấy ta nên nói chuyện này với Vân tiểu thư thế nào...”

Sở Dực: “...”

Không thể nói chuyện được mà.

Hắn bước ra ngoài, nhìn về phía bên kia cổng tò vò, Du ca nhi đã đi học rồi, có thể loáng thoáng nghe được tiếng Vân Sơ đang dạy Trường Sinh đọc sách.

Hắn do dự một chút rồi bước qua, đứng trước cửa sương phòng ấm áp nói: “Trường Sinh, phụ vương phải vào cung, con muốn ăn gì, phụ vương sẽ mua về cho con.”

Âm thanh mềm mại của tiểu cô nương vọng ra: “Ăn, ăn kẹo.”

“Được, phụ vương mua kẹo về cho con.” Sở Dực dừng một chút rồi nói: “Vân tiểu thư, nàng muốn ăn gì?”

Vân Sơ nhanh chóng đáp lời: “Hương vị của món vịt quay lần trước không tệ, phiền toái Vương gia.”

Sự căng thẳng trong lòng Sở Dực lập tức biến mất: “Không phiền toái, tiện đường mà.”

Khóe môi của hắn gợi lên một độ cong, tâm tình vô cùng vui sướng, dắt ngựa, chuẩn bị tới hoàng cung.

Trên đường đi, Trình Tự mặt ủ mày ê hỏi dồn: “Vương gia còn chưa nói ta phải làm gì bây giờ đây?”

Sở Dực kéo kéo khóe môi: “Quân doanh có không ít người đã thành gia, tối nay ngươi mời bọn họ đến Đức Thắng Lâu ăn một bữa, xin bọn họ một ít kinh nghiệm.”

Trình Tự mở to hai mắt: “Đức Thắng Lâu nổi tiếng là đắt, một bàn rượu thịt phổ thông nhất cũng đã có giá bảy tám lượng bạc.”

Ngựa của Sở Dực dừng trước cửa cung, hắn lạnh lùng nói: “Hài tử hay tiếc rẻ sẽ không bắt được sói, tự ngươi cân nhắc đi, bạc quan trọng hay là tức phụ quan trọng.”

Trình Tự trưng ra bộ mặt như đưa tang.

Bạc quan trọng.

Tức phụ đương nhiên cũng quan trọng.

Nhưng chỉ có thể chọn một trong hai thôi hay sao?

Không thể chọn cả hai sao?

Lúc này, cuộc thi đá cầu đã chính thức bắt đầu.

Đội của Đại Tấn do Thái Tử dẫn dắt một đám huân quý đối đầu với đội của sứ thần, mở màn được nửa canh giờ đã bị đối phương đá vào ba quả, vô cùng thê thảm.

“Tam đệ, cuối cùng đệ cũng tới rồi!” Thái Tử thấy Sở Dực đến thì chẳng khác nào vớ được cọng rơm cứu mạng: “Bình Tân thế tử, ngươi đi xuống, đổi cho lão tam ra sân!”

Bình Tân thế tử này là thế tử mới được thỉnh phong, vị lúc đầu kia đã bị Đinh Nhất Nguyên Đinh tiên sinh bói một quẻ nói hắn ta sẽ khiến phủ Bình Tân hầu tuyệt đường ở thế hệ này, vì thế, Bình Tân hầu đã cấp tốc thay đổi người thừa kế.

Bình Tân thế tử vừa nhậm chức này là một người đọc sách, không hề am hiểu đá cầu, chỉ đưa vào sân cho đủ người mà thôi.

Hiện tại Sở Dực đã tới, hắn lập tức nhường lại vị trí.

Bình luận

61 bình luận

  • T ngủ mơ thấy oánh nhau với ck. Giật mình tỉnh lại tự dưng thấy mặt ck mắc ghét ngang, thò tay vả bốp bốp mấy cái mới hả dạ. Nếu t mà như Vân Sơ vừa tỉnh lại thấy bầy con nhao nhao như văn án chắc t mang quăng xuống sông cho tụi nó bơi lội trăm vòng mới hạ hoả. Thôi nhảy hố đây

    Khoi 8 giờ trước · Trả lời

  • Tính ra đời trc Tạ Thế Doãn cũng ko đến nỗi nào nhỉ

    Zyu 12 giờ trước · Trả lời

  • Na9 là Tần Minh Hằng sao m.n

    Nguyên nguyên 1 ngày trước · Trả lời

  • Đang đọc tầm chương 4 trăm mấy, xì trét mún xĩu. Căng da đầu đọc suốt đêm tới sáng, thức trắng lun. Giờ đang mắc hạ huyết áp =))))) mà ko dám ngưng, vẫn phải đọc tiếp. Truyện căng thẳng hấp dẫn cực độ!!! ;D

    Vick 2 ngày trước · Trả lời

  • Từ chap 110 trở đi không có nội dung vậy ạ

    To Tam 4 ngày trước · Trả lời

    • Dạ web đang update tính năng chống reup nên nội dung chương đang chuyển sang dạng ảnh, bạn chờ một lúc sau quay lại nhé ạ

      Anh Lanh Chanh 4 ngày trước · Trả lời

  • Vốn tưởng sống lại nu9 sẽ thông minh lắm ai ngờ vẫn bị TMH xoay vòng vòng, chịu đấy ngã 2 lần cùng một chỗ :))))

    Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • t mới đọc tới chương 16, TMH là ai thế ạ

      Nga nguyễn 6 ngày trước · Trả lời

    • Tần Minh Hằng phủ Tuyên Võ hầu bn đọc tiếp đi đến tầm chap 230 bn sẽ cảm thấy giống t thôi

      Dyne 6 ngày trước · Trả lời

    • Mình thấy cũng hợp lý, ko đến nỗi. Vì người xấu thì tất nhiên sẽ luôn làm chuyện xấu. Còn nu9 sống lại, nhưng ký ức của bả cũng chỉ gói trong những cái bả biết và nhớ được. Sẽ luôn có những biến số ko lường được vì bả thay đổi vận mệnh mà, dẫn theo các sự kiện nó cũng sẽ bị khác đi á. Quan trọng nhất là nhân tâm, bả nắm được ai ác, sẽ hại bả, ai tốt thương bả thì bả cứ vậy nương theo mà đối đãi, phòng trừ. Nói chung có thể vẫn bị lừa này kia, và/hoặc nhiều cái ko thể đối phó kịp.

      Vick 4 ngày trước · Trả lời

  • Giới thiệu ngắn gọn thế ạ. Có thể cho mình biết nhân vật chính đc ko?

    Zyu 1 tuần trước · Trả lời

    • Mai mình update văn án nhé, bữa bảo update sau xong rồi mình quên mất

      Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Truyện buff nữ9 dữ quá

    Ilovecute 1 tuần trước · Trả lời

  • Full rồi nhé ạ 😘

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

  • Còn 17c nữa nếu kịp thì tối nay mình đăng còn không thì sáng mai nhé ạ

    Anh Lanh Chanh 1 tuần trước · Trả lời

    • Không chương mới thì cứ hóng mãi có chương mà tới kết lại không nỡ

      Jan 1 tuần trước · Trả lời

Loading...