Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Ngày Định Mệnh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:12:43
Lượt xem: 175

2.

 

Ở kiếp trước, dù bố mua cho tôi một căn nhà ở bên ngoài trường nhưng tôi vẫn thường xuyên sống trong ký túc xá.

 

Tôi chỉ thỉnh thoảng về nhà vào cuối tuần.

 

Một lần trên đường về nhà, tôi đã bị Quý Thanh Thanh và Lộ Vân Dao bí mật theo dõi.

 

Theo lời họ, tôi đã giấu diếm quá kỹ, tôi nên chia sẻ với bọn họ về ngôi nhà rộng rãi tiện nghi này.

 

Vì thế cứ cuối tuần bọn họ lại quấn lấy tôi muốn cùng nhau đến nhà tôi ở.

 

Lúc đó, bởi vì đều là bạn cùng phòng nên tôi cũng ngại không tiện từ chối.

 

Sau khi đến chỗ tôi, bọn họ tùy ý sử dụng các sản phẩm chăm sóc da của tôi, còn “mượn” quần áo túi xách mà bọn họ thích để dùng trong vài ngày.

 

Thậm chí nếu bọn họ thích thứ gì đó trên mạng, cũng sẽ gửi cho tôi, bảo tôi mua nó.

 

Chờ đến tôi mua xong thì bọn họ sẽ lại “mượn”.

 

Bọn họ chưa từng trả lại bất cứ thứ gì nhưng vì nghĩ đến tình bạn nên tôi cũng không nói gì.

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy ngày xưa mình thực sự ngu ngốc.

 

Khi tôi đến lớp vào giờ học buổi chiều, tôi đã gặp phải nhiều ánh mắt khác thường của các bạn cùng lớp.

 

Tôi không phải là người hòa đồng, trước đây tôi thường ngồi cùng với Quý Thanh Thanh và Lộ Vân Dao.

 

Hiện giờ, Lộ Vân Dao và Quý Thanh Thanh đang ngồi cùng những bạn khác.

 

Khi nhìn thấy tôi, Lộ Vân Dao hất cằm lên nói lớn.

 

"Có một số người có thể thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả việc lật sách. Trước đây bọn họ rất tốt với bạn nhưng bây giờ..."

 

Quý Thanh Thanh kéo tay áo Lộ Vân Dao ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.

 

Nhưng Quý Thanh Thanh càng làm như vậy càng khiến cho mọi người chú ý hơn.

 

Các bạn xung quanh tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Kể đi, kể đi.”

 

"Tô Hề có một căn nhà trống ở bên ngoài trường, gần đây Thanh Thanh cảm thấy không khỏe, muốn ở nhờ một thời gian nhưng Tô Hề lại nhất quyết không chịu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ngay-dinh-menh/chuong-2.html.]

Các bạn xung quanh đều kinh ngạc: “Hôm trước sinh nhật Tô Hề, không phải Thanh Thanh đã tặng Tô Hề một cái bánh của nhà C sao? Bánh đó, nếu to hơn một chút thì sẽ có giá vài nghìn.”

 

Tôi có nhớ chuyện đó.

 

Hàng ngày tôi thường thích ăn bánh ngọt nên bố tôi đã cho tôi một tấm thẻ của nhà C, để tôi có thể tùy ý sử dụng.

 

Quý Thanh Thanh cầm lấy thẻ của tôi, mua một cái bánh ngọt cho tôi, nói rằng đây là quà sinh nhật cho tôi.

 

Thẻ quẹt xong rồi nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa được trả lại cho tôi.

 

Tôi nhìn về phía Quý Thanh Thanh và Lộ Vân Dao, trước mặt mỗi người đều là một cái bánh ngọt của thương hiệu C.

 

Lộ Vân Dao vẫn tiếp tục lải nhải: "Không phải vậy sao? Thanh Thanh đối xử chân thành với một số người nhưng một số người chỉ là sói mắt trắng, ngay cả một việc nhỏ nhặt cũng không muốn ra tay giúp đỡ, sau này…”

 

Lộ Vân Dao còn chưa kịp nói xong, tôi đã cầm lấy bánh ngọt trước mặt Lộ Vân Dao và Quý Thanh Thanh úp thẳng vào mặt hai người bọn họ.

 

Hai người nhất thời không kịp phản ứng, sau khi tỉnh táo lại, Lộ Vân Dao lập tức nổi giận: "Tô Hề, cậu đang làm cái gì vậy?”

 

Quý Thanh Thanh cũng đỏ mắt: "Tô Hề, tôi không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì với cậu, nếu cậu có gì bất mãn với tôi thì có thể nói thẳng với tôi, cần gì phải làm tổn thương Vân Dao.”

 

Tôi mỉm cười, lấy điện thoại di động trong túi ra và gọi cho cảnh sát: “Xin chào cảnh sát, tôi muốn trình báo, có người đã trộm đồ của tôi."

 

Lời này vừa nói ra, các bạn xung quanh trố mắt nhìn nhau, nhao nhao hỏi: "Ai, Tô Hề, ai trộm đồ của cậu?”

 

Chỉ có Quý Thanh Thanh và Lộ Vân Dao là vẻ mặt hoảng sợ.

 

Lộ Vân Dao tính tình nóng nảy, ngay lập tức không chịu ngồi yên: "Tô Hề, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà tung tin vịt. Tôi và Thanh Thanh không hề trộm đồ của cậu.”

 

Có một câu gọi là có tật giật mình.

 

Tôi còn chưa kịp nói gì bọn họ đã tự phơi bày.

 

Quý Thanh Thanh đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt tôi, dùng giọng ôn hòa nói: "Tô Hề, có gì chúng ta từ từ nói, không cần động chút là báo cảnh sát, chiếm dụng tài nguyên công.”

 

Chiếm dụng tài nguyên công?

 

Trước đây cô ta đã dùng mạng xã hội để truyền bá việc bố tôi cưỡng ép cô ta thế mà giờ lại dám mặt dày nói ra điều này?

 

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi đang bảo vệ quyền lợi của mình, sao các cậu lại phải hoảng hốt?”

 

Hành động của chúng tôi nhanh chóng thu hút sự chú ý rất nhiều bạn học.

 

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, tôi báo cảnh sát về việc Quý Thanh Thanh và Lộ Vân Dao hợp tác để đánh cắp thẻ đen nhà C của tôi.

Loading...