Chạm để tắt
Chạm để tắt

SỐNG LẠI LÀM SỦNG PHI CỦA HÔN QUÂN - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:41:39
Lượt xem: 2,312

Ngực bà ta phập phồng dữ dội, gào thét muốn g.i.ế.c ta.

Trử Nguyên Hữu vội vàng khuyên nhủ: "Ân mỹ nhân không hiểu chuyện, mẫu hậu muốn g.i.ế.c nàng ta, cứ việc giết. Chỉ là ngày mai trong cung, không chừng lại có thêm một Ân quý phi, Ân hoàng hậu."

Nói xong, mang theo tài sản phong phú đầy ắp trở về.

Tiện thể lột luôn cả tấm thảm của Trường Lạc cung.

Thảm đỏ thêu chỉ vàng của Tuyên Thành, được dệt bằng tơ tằm.

Một thước thảm, ngàn lượng tơ, giá trị liên thành.

Bây giờ người dân trong dân gian còn chưa có áo bông để mặc, mà trong cung của Thái hậu, lại xa hoa tột bậc.

Bà ta và Tạ Kỳ An quả thực là một cặp trời sinh.

Một người tham quyền cố vị, ham mê hưởng lạc, một người tham ô thuế má, vơ vét của cải.

Những người như vậy nắm giữ triều chính, thiên hạ sẽ ra sao, có thể tưởng tượng được.

25

Sau khi xảy ra một loạt chuyện này, Tạ Kỳ An cuối cùng cũng tiến cung.

Ta đang cho cá ăn ở Ngự câu.

"Tử Ngư, ta biết là nàng!"

"Họ nói nàng đã chết, sao nàng có thể c.h.ế.t được?"

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, có chút kích động lẩm bẩm.

Nghe nói ngày hôm đó, sau khi nhận được t.h.i t.h.ể của ta, hắn vừa khóc vừa cười, ôm chặt không chịu chôn cất, không biết là đang phát điên cái gì.

Ta vịn tay nha hoàn, lơ đãng liếc nhìn hắn: "Tạ đại nhân, tiên phu nhân đã qua đời. Bản cung là phi tần của Bệ hạ, ngươi nên gọi bản cung một tiếng nương nương."

"Nương nương?" Hắn khinh thường, "Nàng đã gả cho ta làm vợ, sao có thể gả cho Bệ hạ nữa, nàng có hiểu thế nào là luân thường đạo lý không?"

"Đương nhiên là không bằng Tạ đại nhân hiểu, dù sao cuốn sách nhỏ 'Thái hậu phong lưu, Thủ phụ tuấn tú', còn ai chưa từng xem qua?"

Lời này vừa nói ra, các cung nữ bên cạnh đều đỏ mặt, che miệng cười.

"Ta không muốn cãi nhau với nàng. Nhưng hôm nay, nàng nhất định phải theo ta trở về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-lam-sung-phi-cua-hon-quan/chuong-10.html.]

Hắn từng bước đi tới, muốn nắm tay ta.

Ta nghiêng người muốn tránh, lại ngã vào lòng một người.

Là Trử Nguyên Hữu .

"Tạ khanh đây là muốn làm gì với Ân mỹ nhân của trẫm?" Hắn ôm ta, thân mật và tự nhiên.

Tạ Kỳ An đỏ mắt: "Nàng ấy là thê tử của thần."

Trử Nguyên Hữu  nghiêng đầu, ghé sát tai ta nói: "Nàng là sao?"

Tư thế như vậy thật sự ái muội, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có một người đang đứng.

Tạ Kỳ An thấy vậy, nắm chặt tay, các khớp xương trắng bệch.

Anan

"Bệ hạ sao có thể làm chuyện hoang đường cướp thê tử của thần tử?"

Trử Nguyên Hữu vẫn giữ nụ cười bỡn cợt: "Bởi vì, trẫm là hôn quân!"

"Trẫm cướp được là bản lĩnh của trẫm, không giống như Tạ khanh, từ phi tần của tiên đế đến phi tần của trẫm, mãi mãi chỉ có thể nhớ nhung."

Hắn nói xong liền dẫn ta rời đi, để lại người kia đứng đó ngơ ngác.

26

Có tiền bạc rồi, Trử Nguyên Hữu đã làm rất nhiều việc.

Phát lương cho tướng sĩ biên cương, bố thí cháo cho nạn dân, thay đổi một nhóm người trong và ngoài hoàng thành.

Sau đó, bắt tay vào chỉnh đốn lục bộ.

Tạ Kỳ An không còn gia sản, lại bị tước quyền, nhưng lại im lặng một cách kỳ lạ.

Cho đến mùa đông, biên cương cầu cứu khẩn cấp, quân Hung Nô tiến xuống phía nam, đã đến gần Nghiệp Thành.

Cách kinh thành chưa đầy trăm dặm.

Trử Nguyên Hữu thân chinh, lực lượng quân sự trong kinh thành được điều động hết.

Tạ Kỳ An nhân cơ hội này, lặng lẽ tiến cung.

"Tử Ngư, đi theo ta, tên tiểu tử đó không thể quay về được nữa."

Loading...