Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Cạnh Bạo Quân Thật Không Dễ Dàng - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-23 15:52:02
Lượt xem: 3,269

Họ cô lập ta, không nói chuyện với ta, thậm chí còn "vô tình" nhốt ta trong phòng luyện đan.

Đây đều là những cơ hội mà ta hằng mong ước.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta đánh ngất một tiểu đạo đồng đến đưa cơm, thay quần áo của hai bên, sau đó men theo con đường đã quan sát từ lâu, trốn thoát khỏi căn cứ tạm thời này.

Trời đất mênh mông, ta lạc đường rồi.

Đói bụng cả ngày, màn đêm buông xuống, ta ở trên một ngọn núi hoang vu không biết tên, lo lắng mình có bị lấp đầy bụng sói hay không.

Phó Bắc Thần, tên cẩu hoàng đế, ngươi mau đến tìm ta đi!

Cho dù ta không quan trọng, ngươi cũng phải giải quyết tên phản tặc Cung vương này chứ.

Không biết có phải lời cầu nguyện của ta có tác dụng hay không, ta bỗng nhiên thấy xa xa có một đội người cầm đuốc dần dần tiến lại gần, tản ra tìm kiếm trên núi.

Là người của Cung vương.

Khoảng cách của họ với ta ngày càng gần.

Thấy mình sắp bị tìm thấy, một đội người khác cũng xuất hiện.

Hai bên giao chiến kịch liệt, ta cố gắng mở to mắt, muốn xem người đến có phải là Phó Bắc Thần hay không.

Nhưng không nhìn rõ gì cả, ta chỉ có thể tiếp tục cúi người di chuyển cẩn thận, tránh xa khỏi tiền tuyến giao tranh.

Nhưng thật xui xẻo, ta bị mũi tên lạc từ đâu b.ắ.n trúng.

Hơn nữa là b.ắ.n trúng đùi.

Trời ạ.

Nhật ký của kẻ xui xẻo.

Cả người ta ngã nhào vào bụi cỏ, dính đầy bùn đất.

Dưới cơn đau dữ dội, ta không phân biệt được phương hướng, ngay cả nên bò về phía nào cũng không biết.

Lúc này, một tiếng bước chân ngày càng gần ta.

Ta không biết người đến là ai, nhưng ai cũng được, trước tiên hãy đưa ta rời khỏi chiến trường.

Người đến nhẹ nhàng ôm lấy ta, mất m.á.u quá nhiều khiến tay chân ta lạnh buốt, trước mắt tối sầm lại, nhưng tiềm thức khiến ta cảm thấy an toàn.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, ta yên tâm ngất đi.

10

Cuộc bạo loạn do Cung vương gây ra nhanh chóng bị trấn áp, hắn bị g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ.

Tề Di cũng bị bắt trên đường trốn về Ngô quốc, Phó Bắc Thần trói nàng ta đến trước mặt ta.

Hắn vuốt ve vết sẹo trên cổ ta, ánh mắt sâu thẳm.

"Đây là do ngươi rạch?"

Tề Di sợ hãi lắc đầu, nàng ta quỳ trên mặt đất, di chuyển đầu gối lùi về phía sau.

Thị vệ rút đao kề vào lưng nàng ta.

Tề Di oán hận nhìn ta, hét lớn: "Bệ hạ cho rằng tỷ tỷ thật sự yêu người sao?"

Sau đó nàng ta kể với Phó Bắc Thần về chuyện ta chủ động giúp nàng ta mưu nghịch trước kia.

Đặc biệt là câu nói "Ta rất hiểu Phó Bắc Thần, ta rất hữu dụng đối với việc mưu nghịch" của ta.

Phó Bắc Thần nghiêng đầu, ta chột dạ nhìn hắn.

Lúc trước để nhấn mạnh giá trị của mình, ta quả thực đã nói như vậy.

"Hoàng hậu quả nhiên rất hiểu ta."

Hắn nghịch ngợm cổ tay ta, bóp tới bóp lui, ngữ điệu chậm rãi, giọng nói trầm thấp.

Như dấu hiệu sắp nổi giận.

Nhưng ta lại kỳ lạ là không hề cảm thấy căng thẳng.

Có lẽ là dáng vẻ Phó Bắc Thần tìm thấy ta lần trước, đã cho ta một chút tự tin.

"Còn rất thông minh."

Hắn hôn lên mắt ta, thấy vẻ mặt ngây ngốc của ta, lại vui vẻ véo má ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-canh-bao-quan-that-khong-de-dang/chuong-9.html.]

Quả nhiên không tức giận.

Ta làm nũng: "Chân ta còn đau, chúng ta về trước đi."

Ta không muốn tận mắt nhìn hắn g.i.ế.c Tề Di.

Phó Bắc Thần nghe vậy liền bế ta lên, ta vùi đầu vào hõm cổ hắn.

Bên tai vang lên tiếng hét the thé của Tề Di: "Tại sao người không tức giận, nàng ta phản bội người, hãy g.i.ế.c nàng ta đi."

Phó Bắc Thần ôm ta rời đi, vòng tay hắn rất vững chắc, ta gần như không cảm nhận được bất kỳ sự rung lắc nào, nhưng tâm trạng lại có chút phập phồng.

Ta ngẩng đầu lên, gương mặt nghiêng của hắn đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn, vì vậy ta cũng ngây ngốc hỏi: "Người thật sự không tức giận sao?"

Hắn không trả lời, chỉ ôm ta chặt hơn.

Mãi cho đến khi về cung, hắn cẩn thận đặt ta xuống ghế.

Hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với ta.

"Ta chỉ cảm thấy may mắn."

Phó Bắc Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y trái, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của ta.

"May mà nàng cho ta cơ hội tìm lại nàng."

Ta cảm động, muốn ôm Phó Bắc Thần một cái.

Không ngờ không kiểm soát được lực đạo, đẩy hắn ngã nhào xuống đất, còn vừa khéo bị đám thái y vội vàng chạy đến nhìn thấy.

Vị thái y gương mặt phúc hậu trước khi đi còn khuyên ta kiềm chế, phải lấy việc dưỡng thương làm trọng.

Quá mất mặt rồi.

Những ngày sau đó luôn rất bình yên.

Một ngày nọ, ta và Phó Bắc Thần đến hành cung nghỉ mát, chúng ta nằm ngoài trời ngắm sao trời.

Phó Bắc Thần chủ động kể cho ta nghe về lời nguyền của mẫu thân hắn năm xưa.

Thật ra ta cũng sắp quên chuyện này rồi.

"Bà ấy nguyền rủa ta sẽ liên tục mất đi bất kỳ thứ gì mình muốn, cho dù là giang sơn, hay là con người."

Ta buồn ngủ díp mắt, lơ đãng ậm ừ đáp lại.

Phó Bắc Thần một tay chống đầu, một tay mở mắt ta ra.

"Sao nàng không có phản ứng gì vậy."

Hắn không hài lòng.

Haiz, người này thật phiền phức.

Ta cố gắng mở to mắt, đưa tay véo má hắn: "Bệ hạ, người làm thế nào mà lên ngôi hoàng đế vậy? Dựa vào việc nguyền rủa các hoàng tử khác sao?"

Phó Bắc Thần sửng sốt.

Ta: "Vậy nên, ngủ đi."

Lời nguyền gì đó, chỉ là sự phẫn nộ bất lực của kẻ thất bại thôi.

Nói xong, ta dùng sức véo má hắn thêm cái nữa.

Quả thực rất thú vị, hèn chi người này luôn thích véo má ta.

Ta muốn đón gió núi mát mẻ tiếp tục ngủ.

Nhưng Phó Bắc Thần đột nhiên hưng phấn, cúi người hôn tới tấp lên mặt ta.

A, thật phiền phức.

Nhưng đã nhận bổng lộc của hoàng hậu, ta vẫn miễn cưỡng làm việc vậy.

Ta đưa tay ôm lấy cổ Phó Bắc Thần, hôn lên cằm hắn một cái.

Định buông ra, Phó Bắc Thần lại giữ chặt gáy ta.

Mạnh mẽ hôn xuống.

Hắn nhắm thẳng vào môi ta.

Haiz, xem ra đêm nay phải tăng ca rồi.

[Hoàn]

Loading...