Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Cạnh Bạo Quân Thật Không Dễ Dàng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-23 22:51:52
Lượt xem: 3,224

Tên thần kinh này.

Ta chỉ đành lấy hết can đảm nói lại lần nữa.

Đêm đó trở về, ta liền gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, Triệu mỹ nhân bê bết m.á.u bò về phía ta: "Tại sao ngươi không cứu ta?"

Ta muốn chạy, nhưng không thể cử động, chỉ có thể liên tục giải thích mình căn bản không có khả năng cứu người.

Tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ đêm đen như mực, thật sự không ngờ mới mở đầu, đồng hương xuyên không của ta đã chết.

Cái cuộc sống quỷ quái này, cho dù không bị bạo quân giết, chỉ sợ cũng sẽ trở thành tâm lý vặn vẹo, sớm muộn gì cũng chết.

Nhưng trước khi chết, ta còn một tâm nguyện quan trọng nhất.

Ta muốn đến Thiên Long tự một chuyến, xem có cơ hội xuyên trở về hay không.

Lúc ta xuyên đến chính là ở Thiên Long tự, sắp tốt nghiệp, ta muốn cầu xin một công việc tốt, vừa cầu được một quẻ thượng thượng "tiền đồ xán lạn" liền xuyên không.

Nghĩ kỹ lại, làm việc trong hậu cung cũng coi như là công việc ổn định có biên chế, thời gian đi làm lại ngắn, hiện tại xem ra cũng không cần đi làm, càng không cần phải nói đến việc tăng ca.

Chỉ là làm theo chế độ 996 thì có nguy cơ đột tử, ở trong hậu cung của bạo quân... đó chính là nguy cơ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Thôi thì thà tăng ca còn hơn!

2

Cảnh tượng thảm khốc đêm tiệc hôm đó, chỉ gây ra bóng ma tâm lý to lớn cho một mình ta.

Đối với những mỹ nhân khác thực sự lớn lên trong môi trường phong kiến, một đêm là đủ để họ tiêu hóa hết nỗi sợ hãi trong lòng.

Ngày hôm sau, ta mệt mỏi rã rời, còn họ thì tươi như hoa, đã sẵn sàng lao vào cuộc chiến cung đấu tiếp theo.

Dù sao, Đại Chu đã thống nhất phương Bắc, còn các nước phương Nam thì nhỏ bé và yếu ớt.

Việc bị tiêu diệt lúc nào, hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của Phó Bắc Thần.

Giành được người nam nhân này, đồng nghĩa với việc có được vinh hoa phú quý trên thiên hạ, có được quyền lực tối cao của thời đại này.

Vì vậy, vào đêm bạo quân tìm người thị tẩm, có người đã cầu xin thái giám giúp mình nói tốt vài câu.

Trịnh mỹ nhân đến từ Giang Nam này, không chỉ xinh đẹp, mà còn có rất nhiều vàng bạc, đã thành công giành được tư cách thị tẩm đầu tiên.

Nàng ta mặt mày hớn hở rời đi, những mỹ nhân còn lại nghiến răng nghiến lợi, nguyền rủa nàng ta chọc giận bạo quân, sớm bị lôi ra c.h.é.m đầu.

Ta cầu nguyện nàng ta có được sự sủng ái của bạo quân, để tránh đến lượt ta thị tẩm.

Rạng sáng, tin dữ truyền đến.

Trịnh mỹ nhân c.h.ế.t rồi!

Lần này, mọi người thực sự bị dọa sợ.

Mấy vị mỹ nhân có khả năng cao nhất trở thành người chiến thắng trong cuộc chiến hậu cung đã kết thành đồng minh, dự định đẩy ra một vài người thế mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-canh-bao-quan-that-khong-de-dang/chuong-2.html.]

Để những người thế mạng này dò đường trước, thăm dò sở thích của bạo quân, sau đó họ sẽ lên kế hoạch đối phó.

Ta, người không có quyền lực và thế lực, đã bị nhắm đến.

Người thị tẩm đêm nay, là ta.

Ta: "..."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Vậy thì ta tranh thủ thời gian viết di thư vậy.

Nếu ta c.h.ế.t đi, t.h.i t.h.ể trở về hiện đại, khoản nợ trong Alipay thì không định trả nữa, nhưng tài sản ít ỏi còn lại trong ký túc xá vẫn phải chia đều cho các tỷ muội, rồi nhờ họ nhớ đến Thiên Long tự thắp cho ta một ngọn đèn trường minh.

Ta cất tờ di thư còn chưa khô mực, vẻ mặt cam chịu đi đến tẩm cung của bạo quân.

Phó Bắc Thần đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, ngay cả liếc nhìn ta cũng không thèm.

Ta cũng không tự tìm đường c.h.ế.t đi thu hút sự chú ý của hắn, yên lặng quỳ gối trên tấm nệm mềm.

Cứ như vậy quỳ gối không lâu, chân đã tê dại, bạo quân vẫn bất động, tiếp tục xem tấu chương.

Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương trong đại điện, ta không nhịn được bắt đầu buồn ngủ.

Ta có thể cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, nhưng lại không thể kìm nén được bản năng ngáp.

Lén ngáp vài cái, thấy Phó Bắc Thần căn bản không chú ý đến mình, ta hơi thả lỏng một chút.

Đúng lúc ta há to miệng, chuẩn bị ngáp một cái cho đã, Phó Bắc Thần đột nhiên nhíu mày, gương mặt trắng như ngọc mang vẻ u ám nhìn chằm chằm ta.

Ta bỗng chốc tỉnh ngủ, cơn ngáp cũng biến mất, há to miệng, như bị điểm huyệt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Bắc Thần: "Nàng rất buồn ngủ?"

Ta ngượng ngùng khép miệng lại, thành thật gật đầu.

"Vậy trẫm giúp nàng tỉnh táo." Hắn lắc lắc tấu chương trong tay, nheo mắt lại: "Trẫm dự định xuất binh đánh Ngô quốc."

Ta sững sờ một lúc, mới phản ứng lại mình là công chúa Ngô quốc.

Được rồi, cảm ơn, rất tỉnh táo, ta tỉnh rồi.

Không phải vì sợ hãi, mà là ta vui mừng quá đi mất!

Ta kích động à!

Cái đất Ngô quốc quỷ quái đó, cha ruột và muội muội cùng cha khác mẹ của ta không có ai là người tốt, tốt nhất là nhanh chóng bắt bọn họ vào hậu cung chịu khổ cùng ta.

Ta che giấu niềm vui mừng, cố gắng bày ra vẻ mặt đau buồn, ủ rũ cúi đầu xuống.

Có lẽ vì ta biểu hiện quá nhàm chán, Phó Bắc Thần mất hứng thú nói chuyện với ta, hắn hừ một tiếng, lại tiếp tục xem tấu chương.

Tẩm cung dần trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bấc đèn thi thoảng nổ lách tách.

Đống tấu chương như núi trên bàn bạo quân dần dần giảm bớt.

Làm hoàng đế thật vất vả.

Ta thả lỏng đầu óc, cơn buồn ngủ lại dần dần ập đến.

Loading...