Chạm để tắt
Chạm để tắt

SƠN HOA NHƯ THÊU THẢO NHƯ NHÂN - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:26:28
Lượt xem: 1,238

10.

Căn cứ vào nguyên tắc có thể kéo dài một khắc là một khắc.

Ta lại ở lại thôn trang vài ngày.

Ba ngày đi bị ta cứng rắn thành sáu ngày.

Cuối cùng mười ngày sau về tới Hầu phủ.

Đi tới tiền sảnh bái kiến phụ thân cùng mẫu thân.

Lại phát hiện có khách ở đây.

Là một nam tử trẻ tuổi.

Nhìn qua chừng hai mươi tuổi, thân mặc hoa phục cẩm tú, mày kiếm mắt tinh, khí độ bất phàm.

Hắn ngồi ở chủ vị, phụ thân cùng mẫu thân ở phía dưới cùng.

Phóng mắt toàn bộ kinh thành, tuổi trẻ mà địa vị tôn sùng như thế, còn cố ý tới Hầu phủ bái kiến.

Đại khái chỉ có một người.

Ta khom người hành lễ:

"Nhàn nhi bái kiến Thái tử điện hạ.”

“Thỉnh an phụ thân mẫu thân.”

Thái tử nói:

"Ngươi chưa từng gặp qua ta, làm sao biết ta là Thái tử?"

Hắn tự xưng là "Ta", mà không phải "Bổn quân"?

Tuy là tỷ phu chưa qua cửa, nhưng cũng không khỏi quá thân cận.

Ta nịnh nọt:

"Điện hạ khí vũ hiên ngang, không khó đoán.”

Hắn cười vang:

"Hầu gia thật là có phúc khí, hai nữ nhi đều thông minh hơn người.”

Dứt lời, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn ta:

"Đặc biệt là Nhị cô nương, không chỉ thông minh mà còn xinh đẹp như vậy, thật sự là hiếm thấy.”

Trong lòng ta lộp bộp nhảy dựng.

Lời này của hắn không khỏi quá mạo muội.

“Điện hạ quá lời, tỷ tỷ nhã nhặn lịch sự đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mới là hiếm thấy.”

Thái tử cười cười, không nói tiếp.

Ta hành lễ, liền lui ra.

11.

Trở lại phòng mình, trong lòng ta mơ hồ cảm thấy bất an.

Nghe đồn Thái tử vô cùng ham mê sắc đẹp, thị thiếp thông phòng trong phủ không ít.

Ánh mắt hắn vừa mới nhìn ta......chắc là không.

Hôn sự của Đông cung và Hầu phủ là Thái hậu khâm điểm, mặc dù hắn là Thái tử cũng không dám làm trái.

Lúc này ta là Tĩnh Nhàn, em vợ của hắn.

Nghĩ đến đây hắn hẳn là sẽ không có ý nghĩ không an phận với ta chứ?

Cho dù có, cũng sẽ không có hành động chứ?

Nhưng, ta đánh giá thấp trình độ háo sắc của thái tử.

Ban đêm, phụ thân gọi ta đến tiền sảnh hỏi chuyện.

Cả gia đình đều ở đây.

Ngụy thị thái độ khác thường, ánh mắt nhìn ta tràn ngập từ ái:

"Hai tháng không gặp, con sao lại gầy đi nhiều như vậy? Người ở thôn trang không hầu hạ tận tâm sao?”

“Hồi bẩm mẫu thân, không có chuyện không tận tâm.”

Ngụy thị cười nói:

"Tuy là gầy gò, nhưng bộ dáng này lại càng thêm thanh tú.”

Phụ thân gật đầu:

"Ừ, Nhàn Nhi không hổ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.”

“Văn Nhân"hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng mắng:

"Hồ ly tinh.”

Phụ thân cau mày:

“Con từ trước đến nay luôn là một người biết thư thức lễ, sao tính tình lại trở nên nóng nảy không nhẹ không nặng như vậy? Cái bộ dạng này của con, sau này làm sao có thể chấp chưởng quản lý Đông cung?”

“Văn Nhân” không phục bĩu môi:

"Nào có khó khăn gì, chỉ cần bắt được tâm thái tử không phải tốt rồi sao? Phụ thân thường ngày yêu thương Tống di nương, di nương tuy là thiếp thất, không phải cũng xử lý Hầu phủ gọn gàng ngăn nắp sao?”

“Im miệng!"

Tống di nương thấp giọng quát lớn.

Phụ thân cũng tức giận đến vung tay áo.

Ta nhìn mấy người trước mắt này, chỉ cảm thấy bọn họ đều rất khác thường.

Chương Tĩnh Nhàn một lòng gả vào nhà cao, hôm nay đại hôn với Thái tử sắp tới, nàng lại không có nửa điểm vui vẻ?

Tống di nương cũng vậy, từ khi ta vào cửa liền thường thường đánh giá ta, ánh mắt phức tạp.

Cộng thêm sự nhiệt tình và quan tâm quá mức của Ngụy thị.

Ta gần như chắc chắn rằng có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra.

Quả nhiên, Ngụy thị cười híp mắt nhìn về phía ta.

"Nhàn nhi, Thái tử điện hạ có ý nạp con làm lương đệ*, đợi đích tỷ con đại hôn xong liền đưa con vào Đông cung."

{ danh hiệu phi tần của thái tử thời xưa, trong số các phi tần của thái tử là người có địa vị cao hơn và địa vị chỉ đứng sau thái tử phi.}

“Ý của ta và cha con là định để hai tỷ muội cùng gả đi Đông cung, chiếu cố lẫn nhau. Ý của con thế nào?”

Khăn lụa trong tay rơi xuống đất.

Ta suýt ngã khỏi ghế vì sốc.

Phụ thân nói:

"Ngày đó rơi xuống nước, điện hạ nhất kiến ái mộ con, năm lần bảy lượt đến phủ. Vi phụ cho rằng hắn tới thăm Văn Nhân, nhưng mấy ngày trước mới biết, hóa ra là tới tìm con.”

“Văn Nhân” tức giận đến xoắn khăn tay, gần như sắp khóc lên.

Nàng gần nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thái tử sẽ yêu bộ da này của nàng.

Ta trầm giọng nói:

"Phụ thân, nữ nhi không muốn làm thiếp.”

Ngụy thị nói:

" Lương đệ của Thái tử tôn quý cỡ nào, há có thể là thiếp thất bình thường?”

"Với xuất thân thứ nữ như con, có thể làm thiếp cho Thái tử, đã là hết sức đề cao rồi."

“Hơn nữa, Thái tử phi là tỷ tỷ ruột thịt của con, còn có thể ủy khuất con sao?”

“Văn Nhân” cười lạnh nói:

"Đúng vậy, muội muội tốt của ta, tỷ tỷ nhất định sẽ chiếu cố thật tốt muội.”

Những lời này của nàng gần như là cắn răng nhảy ra.

Ta lười phản ứng với nàng, chỉ đem câu nói vừa rồi lặp lại một lần.

“Phụ thân, nữ nhi không muốn làm thiếp.”

Phía trên không có âm thanh truyền đến.

Tất cả đều im lặng hồi lâu.

Ngụy thị hừ lạnh cười một tiếng:

"Con cho rằng mối hôn sự này, chúng ta làm chủ được sao?”

12.

Phụ thân giam lỏng ta.

Nhìn như là an bài cho ta trong phòng thêm mấy bà tử nha hoàn hầu hạ.

Thật ra là lo lắng ta đào hôn.

Ta chỉ có thể nói, phụ thân đối với ta vẫn có một tia hiểu biết.

Nhưng ông rõ ràng đã đánh giá thấp quyết tâm không muốn gả cho Thái tử của ta.

Cùng với bản lĩnh trèo tường của ta.

Mấy ngày trước đại hôn.

Cả phủ trên dưới đều đang vui mừng hớn hở chuẩn bị.

Bà tử và nha hoàn trông coi ta, cũng đều nghĩ đến tiền viện đi đòi thưởng.

Đối với ta trông coi liền buông lỏng một chút.

Ta mặt ngoài thuận theo, sau lưng lại lặng lẽ giấu một túi vàng bạc trang sức.

Ta luôn sẵn sàng.

Cuối cùng vào chạng vạng đã tìm được một cơ hội, từ trong lỗ chó ở hậu viện bò ra ngoài.

Mới vừa chạy chưa được hai bước, đụng phải một bức tường thịt.

Ta đau đớn kêu lên một tiếng, mắt thấy sắp ngã xuống đất.

Lại bị người kai bắt lấy cổ tay kéo trở về.

Lần kéo này, ta liền ngã vào một bộ n.g.ự.c rộng lớn.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Nhị cô nương còn có sở thích chui lỗ chó?”

Ta cuống quít lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

“Thiệu công tử, sao ngươi lại ở đây?”

“Không ổn rồi - - Nhị cô nương chạy rồi!”

Trong tường viện truyền đến tiếng gọi của bà tử.

Thiệu Vinh nhướng mày nhìn ta:

"Trốn ra ngoài?"

“Thái tử muốn nạp ta làm thiếp, ta không muốn gả, giúp ta một chút.”

“Giúp thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/son-hoa-nhu-theu-thao-nhu-nhan/phan-3.html.]

“Dẫn ta đi, rời khỏi kinh thành.”

"Khắp thiên hạ đều là lãnh thổ của vua, ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?"

“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn ta đi tìm c.h.ế.t sao?”

Ta sốt ruột, nước mắt lộp bộp rơi xuống:

"Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ không để cho bọn họ chà đạp ta như thế.”

“Ta c.h.ế.t cũng không gả cho Thái tử, c.h.ế.t cũng không dâng trà cho Chương Tĩnh Nhàn!"

Thiệu Vinh thấy ta khóc, có chút hoảng hốt.

Hắn thu hồi thần sắc cười đùa:

"Đừng khóc đừng khóc, còn có biện pháp.”

Ta hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:

"Biện pháp gì? Ngươi chỉ là một tên ăn mày, ngươi còn có thể có biện pháp gì?”

Nói xong lại cảm thấy lời này quá không nặng nhẹ, nói thêm:

"Ta...... ta hơi sốt ruột.”

Thiệu Vinh cũng không giận:

"Thái tử tuy là Thái tử, nhưng cũng không thể đoạt vợ người khác."

Ta giật mắt mấy cái:

"Có ý gì?"

Thiệu Vinh yên lặng nhìn ta:

"Nếu ngươi không chê thì gả cho ta nhé?"

Chưa kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, đã nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.

Chắc là người của Hầu phủ đã tìm tới.

Thiệu Vinh nắm lấy tay ta, nói:

“ Đi theo ta.”

13.

Hắn đưa ta lên xe ngựa.

Nhìn từ bên ngoài thì nó không có gì nổi bật, chính là loại phổ biến nhất ở các đại lý cho thuê xe.

Nhưng bên trong rộng rãi, bố trí xa hoa, bộ bàn trà vừa nhìn đã có giá trị xa xỉ.

Ta càng nghi ngờ thân phận của hắn.

“Ngươi rốt cuộc là ai? " Ta hỏi.

"Ngươi có từng nghe qua Trung Dũng đại tướng quân?"

Ta gật đầu:

"Đại tướng quân là vinh quang của chúng ta, nam nữ già trẻ đều biết.”

Hắn cười nhạo một tiếng:

"Vinh quang? Trên phố gọi hắn như vậy sao?”

“Đúng vậy. Đại tướng quân văn thao võ lược, vốn có danh chiến thần.”

"Sáu năm trước Tù Lan xâm phạm, tướng quân và Thái tử cùng xuất chinh, đánh cho Tù Lan liên tục bại lui.”

"Đáng tiếc tướng quân bị phản tặc làm hại, c.h.ế.t trận sa trường..."

Ta càng nói thì giọng càng nhỏ.

Bởi vì ta nhớ tới trước đây ở thôn trang, Thiệu Vinh từng nói với ta một câu.

"Thiệu mỗ bất tài, từng đọc lướt qua mấy ngày sách, cũng từng học qua một chút quyền cước."

“Sau đó bị huynh trưởng hãm hại, lưu lạc đến tận đây. Khiến cô nương chê cười rồi.”

Trong lòng ta cả kinh.

“Ngươi, ngươi nhắc đại tướng quân làm gì?”

Thiệu Vinh nhếch khóe miệng:

"Ngươi thông minh như thế, chắc hẳn đã đoán được.”

Ta sửng sốt một lúc lâu, cả kinh cằm cũng sắp rơi xuống đất.

“Đừng nói với ta, ngươi chính là Trung Dũng đại tướng quân.”

“Đúng vậy, ta chính là Lục hoàng tử đương triều, Trung Dũng đại tướng quân, vinh quốc chi quang trong miệng ngươi, Vinh Trạch.”

"Ngược lại của Thiệu Vinh, chính là Vinh thiếu, hiểu chưa?"

Ta còn đang trong khiếp sợ khó có thể tự kiềm chế, ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn nhướng mày:

"Không tin?”

“Ừm......”

Hắn cười khẽ:

"Người bình thường ai dám cùng Thái tử cướp dâu chứ?"

Ta: "......”

Có lý.

14.

Sáu năm trước, Vinh Trạch và Thái tử cùng xuất chinh quyết chiến với Tù Lan.

Lúc đó Thái tử còn chưa phải là Thái tử, vẫn là Nhị hoàng tử Vinh Hằng.

Thánh thượng cố ý chọn một người làm Thái tử giữa hai người.

Vì hai người đều muốn lập chiến công.

Vinh Trạch tuy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng dụng binh như thần.

Nhiều lần đánh lui thế tiến công của Tù Lan, thủ vững Cốc Dương quận.

Mọi người đều nói, đợi Lục hoàng tử hồi kinh, sẽ lên ngôi làm thái tử.

Nhưng đêm trước quyết chiến, Vinh Trạch bị một phong mật thư lừa ra ngoài.

Người đưa thư là thân tín của Vinh Hằng.

Nói Nhị hoàng tử dẫn theo một tiểu đội nhân mã ra khỏi thành.

Khi đó hắn đối với Vinh Hằng cũng không đề phòng.

Căn bản không nghĩ tới đó là Vinh Hằng bày ra cạm bẫy.

Sau khi Vinh Trạch ra khỏi thành, gặp phải phục kích, bị bắt làm tù binh.

Hắn cho rằng Vinh Hằng chắc chắn sẽ tìm mọi cách cứu mình.

Nhưng không lâu sau lại nghe được tin tức đại quân Vinh quốc trở về triều.

Lại qua không lâu, thiên hạ đều nói lục hoàng tử Vinh Trạch c.h.ế.t trận, được Vinh Đế truy phong làm Trung Dũng đại tướng quân.

Mà nhị hoàng tử Vinh Hằng, có công phòng thủ biên cương, lập làm thái tử.

Nghe được tin tức này, Vinh Trạch hoàn toàn hiểu ra, mình là bị huynh trưởng ruột thịt hãm hại.

15.

Hắn nói vài ba câu xong, ta lại trầm mặc một hồi lâu.

Một là vì khiếp sợ, hai là vì khó hiểu.

“Vậy ngươi từ Tù Lan trốn về như thế nào?”

Vinh Trạch không nói, thần sắc tối tăm.

Thật ra dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng có thể biết, nhất định là cửu tử nhất sinh trốn trở về.

Hắn g.i.ế.c nhiều tù nhân như vậy, nhất định sẽ gặp phải tra tấn phi nhân tính.

Vấn đề này của ta là đang vạch trần vết sẹo của hắn.

“Thật sự xin lỗi, ta không nên hỏi."

“Không sao, đơn giản là tra tấn cửu tử nhất sinh mà thôi.”

Ngữ khí của hắn trầm luyện như một ông lão.

Mang theo vài phần rộng rãi hiếm có ở tuổi này.

Ta lại nói:

"Bí mật hoàng gia, điện hạ nói thẳng với ta như vậy, không sợ ta sẽ nói cho người khác biết sao?"

Vinh Trạch cười khẽ:

"Ta không phải ân nhân cứu mạng của ngươi sao?”

"Hơn nữa, ta hâm mộ Văn Nhân cô nương đã lâu, thật lòng muốn cưới ngươi, làm sao có thể giấu diếm với ngươi đây?"

“Ngươi vừa rồi gọi ta là Văn Nhân? Ngươi tin ta là Chương Văn Nhân?”

“Ừ, ta đã bảo người tra qua, hai nữ nhi Chương gia cùng rơi xuống sông, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, giống như thay đổi thành người khác.”

“Việc này tuy rằng ly kỳ, nhưng......Tóm lại, ta tin tưởng ngươi là Chương Văn Nhân.”

"Nhưng cho dù ngươi tin, ngươi cũng không cần đem ân oán giữa ngươi và Thái tử nói với ta... Loại chuyện này, người bình thường biết không phải đều sẽ bị diệt khẩu sao?”

Dù sao ta đã thấy qua bộ dáng đóng giả ăn mày nghèo túng của hắn.

Vinh Trạch bật cười:

"Ta g.i.ế.c ngươi làm gì? Không phải ta đã nói rồi sao, ta hâm mộ ngươi đã lâu, ta là thật sự muốn cưới ngươi.”

“Nhưng chúng ta mới quen nhau... không đúng, chẳng lẽ là hội đèn lồng Thượng Nguyên sáu năm trước?"

Vinh Trạch gật đầu:

"Chỉ là khi đó còn trẻ, không lâu sau lại dẫn binh đánh giặc, vẫn không có cơ hội thân cận với ngươi.”

“Trên đường từ Cốc Dương quận về kinh thành, ta gặp phải vô số ám sát, tùy tùng bị thương, chết, tán.”

"Ngày đó ở ngoại ô kinh thành gặp được ngươi, ta vốn không có ý xen vào việc của người khác, nhưng trên xe ngựa có khắc gia huy Hầu phủ, ta lo lắng người bên trong xe ngựa là ngươi, liền bất chấp như vậy.”

“Nếu không có tình với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.”

Hắn nói thành khẩn, không giống gạt người.

Ta lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị nam tử giáp mặt nói thích.

Dù là ta thấy biến không sợ hãi, cũng xấu hổ đỏ mặt.

Vinh Trạch tựa hồ cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình có chút rõ ràng.

Đầu tai ửng đỏ, hắng giọng nhìn đi nơi khác.

“Ba ngày sau là đại hôn của Thái tử, ngươi còn có thời gian suy nghĩ.”

“Nếu ngươi không muốn gả cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Nhưng nếu ngươi nguyện ý, ta...... Ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Trong đôi mắt đẹp của hắn tràn đầy chân thành.

Ta rũ mi mắt:

"Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

Loading...