Chạm để tắt
Chạm để tắt

SƠN HOA NHƯ THÊU THẢO NHƯ NHÂN - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:25:17
Lượt xem: 1,366

1.

Sau khi tỉnh lại, ta đã biến thành Chương Tĩnh Nhàn.

Trong nhà chật kín người ngồi và đứng.

Phụ thân, kế mẫu Ngụy thị, di nương Tống thị.

Bà tử, tỳ nữ quỳ đầy đất.

Còn ta thì ôm mặt khóc nức nở.

Phải mất một lúc lâu ta mới phản ứng được lại sau cú sốc.

Ý thức được ta đã cùng Tĩnh Nhàn trao đổi thân thể.

Không kịp suy tư nhiều, liền nghe nha hoàn kinh hỉ hô lên:

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, Nhị cô nương tỉnh rồi! "

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta.

Ngụy thị niệm một câu Phật, nói:

"Tỉnh là tốt rồi.”

Phụ thân đang muốn mở miệng, lại bị Tĩnh Nhàn giành trước một bước.

"Phụ thân, nữ nhi không biết chỗ nào đắc tội với nhị muội muội, nàng còn đẩy con xuống thuyền!"

“Nếu không phải người hầu của Thái tử có kỹ năng bơi lội tốt, có thể nữ nhi lúc này đã...”

Nói một nửa cứ như vậy dừng lại.

Nửa câu sau để lại cho mọi người tự liên tưởng.

Ta nhìn mình cách đó không xa, cảm thấy rất xa lạ.

Rõ ràng cái miệng kia là miệng của ta, thanh âm cũng là thanh âm của ta, lời nói ra lại vô cùng õng ẹo.

- Chương Tĩnh Nhàn đổi một bộ da, cũng không đổi được đức hạnh Bạch Liên Hoa.

Ngụy thị nói:

"Con xưa nay vẫn luôn là người ổn trọng nhất, không thích khóc lóc nỉ non, sao hôm nay lại cáo trạng như vậy?"

Tĩnh Nhàn sửng sốt, sau đó kiềm chế nhắm mắt lại:

"Nữ nhi...... Nữ nhi chỉ là quá sợ hãi thôi.”

Phụ thân nhìn về phía ta:

"Quả nhiên là con đẩy Văn Nhân xuống nước?”

Ông ngày thường độc sủng Tống di nương, ngay cả đối với Tĩnh Nhàn cũng thập phần thiên vị.

Lúc này trong thanh âm lại ẩn chứa tức giận, hiển nhiên là đã thật sự tức giận.

Cũng may bây giờ ta đội bộ da của Tĩnh Nhàn, có thể làm nũng chơi xấu.

Ta nhìn về phía Tống di nương xin giúp đỡ.

Lại phát hiện tâm tư ánh mắt của bà đều ở trên người "Văn Nhân".

Xem ra bà đã biết ta và Tĩnh Nhàn trao đổi thân thể.

Ta cúi thấp mặt, ý bảo thị nữ đỡ ta xuống giường.

Trong đầu nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt.

2.

Loại chuyện thứ muội đẩy đích tỷ xuống nước này.

Nói nhỏ, là đùa chơi không có chừng mực.

Nói lớn lên, là tỷ muội không hòa thuận, gia phong bất chính.

Đặc biệt là chuyện này xảy ra ở Hầu phủ, xảy ra trên đầu Chương Văn Nhân ta.

Bởi vì ta không chỉ là đích nữ Hầu phủ, mà còn là Thái tử phi do chính Thái hậu khâm điểm.

Hầu phủ mặt ngoài đẹp đẽ, bên trong lại không chịu nổi sóng gió.

Từ thế hệ phụ thân đi lên, ngay cả ba đời cũng chưa từng có một chức vụ thực tế nào.

Nhưng mà cũng là dựa vào tổ tiên phù hộ, hưởng hư danh vinh hoa.

Đến chỗ phụ thân, ngay cả Vinh Hoa cũng gần như bại sạch, chỉ còn một chút hư danh.

Năm đó, vì để bù đắp chỗ thiếu hụt của Hầu phủ, phụ thân cưới con gái phú thương Giang Nam.

Đó là mẫu thân ta.

Mẫu thân mặc dù xuất thân thương nhân, nhưng ngoại tổ mẫu cùng đương kim thái hậu chính là tâm giao.

Bởi vì tầng quan hệ này, không ai dám khinh thường mẫu thân.

Cũng là bởi vì tầng quan hệ này, Thái hậu mới khâm điểm ta làm Thái tử phi.

Đáng tiếc mẫu thân không có phúc phận sống lâu, bà đã sớm mất.

Sau đó phụ thân cưới Ngụy thị làm vợ hai.

Ngụy thị một lòng lễ Phật, hầu như không quản gia.

Hầu phủ từ trên xuống dưới, đều do mẹ đẻ của Tĩnh Nhàn là Tống di nương định đoạt.

Tống di nương coi Tĩnh Nhàn như hòn ngọc quý trên tay, không chấp nhận được nàng chịu nửa điểm ủy khuất.

Trong nhà phàm là có chút đồ tốt, đều phải đưa đến trong phòng Tĩnh Nhàn trước.

Nàng ta chọn trước sau đó phần còn lại mới đến lượt ta.

Ta tuy là đích nữ, nhưng cuộc sống lại trôi qua gian nan.

Nếu không phải có thân phận Thái tử phi kia, chỉ sợ ngay cả nha hoàn cũng không bằng.

Ta khắp nơi cẩn thận dè dặt, nhưng vẫn tránh không được bị Tĩnh Nhàn đố kỵ - -

Nàng vốn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều xuất sắc.

Luận tài tình, luận mỹ mạo, đều vượt qua ta một đầu.

Nhưng bởi vì thân phận thứ nữ, không thể gả cao.

“Nếu không có giao tình của ngoại tổ mẫu và Thái hậu, Thái tử phi nào tới phiên ngươi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/son-hoa-nhu-theu-thao-nhu-nhan/phan-1.html.]

“Chương Văn Nhân, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng!”

Tĩnh Nhàn đã nói những lời tương tự không biết bao nhiêu lần.

Nàng không cam lòng, khắp nơi đối nghịch với ta.

Thậm chí muốn dìm c.h.ế.t ta.

Nhưng nàng không biết, ta cũng không muốn gả cho Thái tử.

Hôm nay thân thể chúng ta trao đổi.

Nàng lấy thân phận Chương Văn Nhân gả cho Thái tử, làm Thái tử phi.

Và ta có cơ hội sống cuộc sống mà ta muốn.

Cũng coi như cầu nhân đắc nhân*, mỗi người một ý.

{cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng.}

Ta nếu là nàng, liền sẽ đem chuyện này giữ ở trong bụng.

Ở yên trong phòng đợi kiệu hoa Đông cung tới khiêng.

Nhưng nàng lại làm khó dễ trước mặt mọi người, nói là ta đẩy nàng xuống nước.

Quả thực ngu không thể với tới.

3.

Ta run rẩy quỳ xuống, cố gắng hết sức để giữ cơ thể mình thấp và nhỏ.

“Phụ thân, hôm nay Nhàn nhi ở đầu thuyền xem đèn, không chú ý dưới chân, vô ý ngã xuống thuyền, lúc ấy tỷ tỷ đang ở bên cạnh Nhàn nhi.”

“Nhàn nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngày thường đối với tỷ tỷ có nhiều chống đối. Vốn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ bỏ mặc, không nghĩ tới tỷ tỷ lại không để ý an nguy tới cứu con.”

“Nhàn Nhi sợ liên lụy tỷ tỷ cùng rơi xuống nước, liền đẩy tỷ tỷ lên thuyền, không ngờ tỷ tỷ cũng rơi xuống nước.”

Phụ thân ồ một tiếng:

"Nói như thế, con không phải cố ý?"

"Phụ thân minh giám, Nhàn nhi chính là ăn tim gấu gan báo cũng không dám đẩy tỷ tỷ, tỷ ấy chính là Thái tử phi đó!"

Tĩnh Nhàn chỉ vào ta:

"Nói dối! Phụ thân, nàng đang nói dối!”

“Sàn thuyền cao tám chín tấc, nếu không phải nàng cố ý đẩy con, con làm sao có thể rơi xuống nước?”

"Nàng mưu hại đích tỷ, nói dối thành quen, bại hoại gia phong như thế, đáng bị đày đến thôn trang!"

Ta hướng “Văn Nhân” hành lễ một cái:

“Nhàn nhi bái tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ. Tỷ tỷ không để ý an nguy mà kéo Nhàn nhi, chắc là đã nghe lời dạy bảo của phụ thân và mẫu thân.”

Ngụy thị khẽ mỉm cười:

"Hôm nay làm sao vậy, Văn Nhân lỗ mãng va chạm, Tĩnh Nhàn miệng lưỡi lanh lợi. Hai tỷ muội rơi xuống nước, giống như thay đổi người khác vậy?"

Nghe bà nói như vậy, ánh mắt Tĩnh Nhàn né tránh, một bộ có tật giật mình.

Ta nghênh đón ánh mắt Ngụy thị:

"Phụ thân thường nói, con cùng tỷ tỷ đều là nữ nhi của Chương gia, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn*."

{ Câu này nói về một nhóm có thỏa thuận gia dịch, đồng minh... mà 1 trong số đó bị ảnh hưởng thì sẽ ảnh hưởng đến toàn nhóm. Một người hưởng lợi thì cả nhóm cùng được hưởng lợi, một người bị tổn hại thì cả nhóm cũng cùng bị tổn hại theo.}

“Hôm nay rơi xuống nước, được người Thái tử điện hạ cứu. Nếu điện hạ biết con và tỷ tỷ, tỷ muội tình thâm, chắc chắn sẽ khen Chương gia ta dạy tốt.”

Nói xong những lời này ta liền ngậm miệng.

Thông minh như phụ thân, sao có thể nghe không hiểu ý tứ bên ngoài của ta?

Hôm nay thuyền hoa hôm nay, tất cả nam thanh nữ tú trong kinh thành đều có mặt.

Muội muội thứ nữ đẩy tỷ tỷ đích nữ xuống nước.

Loại chuyện xấu này, sẽ làm Hầu phủ trở thành chuyện cười của cả kinh thành.

Nhưng nếu là tỷ tỷ đích nữ xả thân đi cứu muội muội thứ nữ.

Đó chính là một đoạn giai thoại.

Huống chi, thái tử còn ở đây.

Thái tử phi tương lai nhân hậu và chính trực như vậy, ta đoán hắn cũng sẽ khen phụ thân một câu "dạy tốt con cái" rồi?

Cho nên ta và Tĩnh Nhàn rơi xuống nước như thế nào không quan trọng.

Phụ thân sẽ chỉ tin ta.

Quả nhiên, phụ thân cười tủm tỉm đỡ ta dậy.

“Canh gừng đâu? Nhàn nhi thân thể yếu, đừng để bị nhiễm phong hàn.”

Tĩnh Nhàn không nghĩ tới, ta dùng dăm ba câu liền xoay chuyển được cục diện, nàng tức giận đến n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

Nàng còn muốn nói cái gì đó, lại bị Tống di nương trừng mắt nhìn.

4.

Sau chuyện này, Tĩnh Nhàn và Tống di nương yên tĩnh mấy ngày.

Nhưng vẫn thường xuyên tìm phiền toái cho ta.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta đã sớm quen với việc bị bọn họ nhắm vào.

Ta mệt mỏi với sự thiên vị của phụ thân, sự thờ ơ của kế mẫu, và sự lục đục của nội trạch.

Trước kia ngại hôn sự với Thái tử, ta vẫn luôn nhẫn nhịn.

Nhưng bây giờ ta đã trở thành Chương Tĩnh Nhàn, ta có một chút tự do.

Vì thế khi nàng lại một lần nữa tìm ta gây phiền toái, ta tương kế tựu kế.

Thừa nhận mình trộm tổ yến của nàng, tự đi đến thôn trang sám hối.

Phụ thân vốn do dự, lại bị Tống di nương dùng dăm ba câu thuyết phục.

Ngày thường nàng thiên vị Tĩnh Nhàn nhất, lúc này lại bày ra một bộ tư thế một người mẹ nghiêm khắc.

Nói là cần phải mài mòn tính tình của ta, tương lai mới dễ tính một mối hôn sự tốt.

Tống di nương nói như vậy, phụ thân cũng không tiện khuyên nữa.

Loading...