Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 20: Chuông Ma

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-01 15:29:00
Lượt xem: 9

Tôi xỏ giày và nhón chân, Mẫn Nhạc Linh đứng gần đó nhìn tôi chằm chằm, như sợ tôi giật lấy thứ gì đó.

 

Tiếng chuông reo rất nhanh và không có ý định dừng lại.

 

Tôi nghi ngờ hỏi Mẫn Nhạc Linh: "Có ai bấm chuông cửa phải không? Hay là điện thoại di động của cô đang đổ chuông? Vừa rồi tôi đã nghe thấy tiếng đing linh đinh linh."

 

“Tiếng chuông?” Vẻ mặt Mẫn Nhạc Linh có vẻ sợ hãi.

 

Tôi gật đầu nói: “Ừ, chuông reo rất nhanh, vang lên đã lâu rồi.”

 

Mẫn Nhạc Linh không nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

 

Cô quay người bước vào phòng, một lúc sau quay lại, trên tay cầm một chiếc chuông đồng nhỏ xinh xắn, chuông có màu xanh cổ kính, trông đã rỉ sét, có những đốm màu đỏ sẫm.

 

Tôi cảm thấy chiếc chuông này trông quen quen.

 

Mẫn Nhạc Linh nhấc chiếc chuông lên đặt đối mặt với tôi, cô ấy dùng hành động mạnh bạo với chiếc chuông, nhưng chiếc chuông lại không phát ra một chút âm thanh nào, con lắc thậm chí còn không chuyển động, nó treo thẳng ở đó, như thể nó nặng ngàn cân.

 

“Cô có chắc là mình nghe thấy tiếng chuông không?” Mẫn Nhạc Linh cố ý lắc chuông rồi hỏi lại: “ Là tiếng chuông này à?”

 

Tôi không biết phải trả lời thế nào, lúng túng lắc đầu nói: “Cái chuông này… không phát ra âm thanh, nhưng tôi thực sự nghe thấy tiếng chuông.”

 

Bây giờ chiếc chuông ở rất gần tôi, tôi có thể thấy rõ trên đó có hoa văn. Có vẻ như đó là chữ viết rất cổ xưa, chữ tượng hình? Dù sao thì tôi xem cũng không hiểu nổi, cứ như quỷ vẽ bùa vậy.

 

Phần lớn chữ viết đã bị bao phủ bởi một lớp rỉ sét màu đỏ sậm, tạo nên một cảm giác thần bí không thể giải thích được.

 

Tôi không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà không tự chủ được, bất giác giơ tay lên chạm vào chiếc chuông. Khi ngón tay tôi chạm vào, một cảm giác ớn lạnh lập tức lan khắp cơ thể tôi, dù giữa ngày hè nóng nực nhưng tôi vẫn không chịu được liên tục rùng mình mấy lần, cảm giác như mình vừa thực hiện một thử thách đổ cả xe tải băng lên người.

 

Tôi rụt tay lại như bị điện giật, mặc dù chỉ chạm nhẹ một chút nhưng tôi cảm nhận vết rỉ sét không hề bám vào bề mặt chuông mà dường như nó đã mọc lên ở đó và hòa quyện với chuông.

 

Đầu ngón tay tôi truyền đến cảm giác đau nhức, vết rỉ sét không đều đã làm xước ngón tay tôi.

 

Da tôi không mịn màng mềm mại đến mức chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có thể đổ m.á.u rơi lệ gãy xương, nhưng vết gỉ sét cào mạnh vào ngón tay tôi, tôi thấy những giọt m.á.u lập tức thấm vào chiếc chuông, nó hòa vào lớp rỉ sét màu đỏ sẫm trước đó và biến mất không dấu vết.

 

Tôi hơi kinh ngạc đưa ngón tay bị thương lên trước mắt xem xét, thấy vẫn còn đau nhưng vết thương đã biến mất.

 

"Đing ling...Đing ling..."

 

Đột nhiên có một tiếng chuông lớn vang lên, to hơn trước gấp mười lần, màng nhĩ của tôi gần như vỡ tung.

 

Đôi mắt của Mẫn Nhạc Linh trợn thật lớn, cô ấy nhìn tôi rồi nhìn chiếc chuông, tay hơi run rẩy.

 

Có vẻ như lần này cô ấy cũng nghe thấy tiếng chuông.

 

"Cô... cô đã làm gì thế?"

 

Nghe giọng nói run rẩy của cô ấy, tôi có chút lo lắng và hoảng sợ đáp lại: "Tôi... tôi không làm gì cả a, tôi chỉ nghe thấy âm thanh thôi."

 

Cô ấy suy nghĩ một lúc, tựa hồ cảm thấy tôi nói đúng nên cô ấy giơ chuông tới trước mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-20-chuong-ma.html.]

Tôi đột nhiên nghe thấy cô ấy phát ra một tiếng rên the thé, hít vào một ngụm khí lạnh, chiếc chuông lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

 

Con Kien Cang

Tôi hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi thấy Mẫn Nhạc Linh đang che tay mình lại với vẻ mặt run rẩy. Có một ít m.á.u màu đỏ đen chảy ra từ tay phải của cô ấy, trông không giống m.á.u tươi chút nào.

 

Tôi hốt hoảng chạy vào phòng tắm bên cạnh mình, giật lấy chiếc khăn tắm lao tới trước mặt của cô ấy, che bàn tay bị thương của cô ấy và hỏi: “Cái hộp thuốc đâu? Được rồi, quên đi...không cần hộp thuốc, tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện."

 

“Đừng chạm vào tôi!” Lông mày của Mẫn Nhạc Linh đã vặn thành bánh quai chèo, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn dùng cánh tay không bị thương lập tức đẩy tôi ra.

 

Lực tay của cô ấy rất mạnh, tôi thiếu chút nữa thì bị đẩy ngã trên mặt đất.

 

Tôi cảm thấy rất bối rối, không ngờ cô ấy lại ghét tôi đến vậy, chỉ vì Kỳ Văn?

 

Tôi lúng túng đứng đó, tay chân có chút luống cuống, chỉ có thể yếu ớt nói: "Tôi chỉ muốn giúp cô... tay của cô..."

 

Mẫn Nhạc Linh hai tay che kín bước vào phòng, dùng chiếc khăn tôi đưa cho cô ấy thô bạo quấn lại bàn tay bị thương của mình, bực bội nhìn lại chiếc chuông đồng trên mặt đất và nói với tôi: “Cái chuông đồng đó là đồ cổ, đã có chút tuổi rồi, xem ra nó đã chọn cô, cô cứ mang nó theo đi a, biết đâu nó sẽ giúp ích cho cô trong tương lai."

 

Nghĩ đến bàn tay chảy m.á.u không ngừng của cô ấy đều là do.... chuông đồng này, tôi đứng đó không dám cử động.

 

“Chiếc chuông đồng đó sẽ không làm hại chủ nhân mà nó đã nhận, có lẽ vì cô mà nó chủ động tấn công chủ nhân ban đầu của nó.” Mẫn Nhạc Linh chỉ vào cửa, yếu ớt nói: “Cô có thể mang nó đi.”

 

"Thế nhưng là cô..." Tôi đương nhiên là không yên lòng cô ấy.

 

Mẫn Nhạc Linh trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô không nghe tôi nói sao?”

 

Đánh giá vẻ mặt của cô ấy, chắc chắn cô ấy rất nghiêm túc, tôi nghĩ cô ấy lợi hại như vậy, chắc sẽ không ở trong phòng chờ chảy m.á.u đến c.h.ế.t nên ngồi xổm xuống nhặt chiếc chuông đồng và đi ra ngoài theo ý cô ấy.

 

Tôi không có thông tin liên lạc của Kỳ Văn, nếu không thì ít nhất tôi có thể giúp Mẫn Nhạc Linh gọi điện thoại.

 

Tôi đờ đẫn bước đi, nhìn chiếc chuông đồng trong tay chỉ to bằng nắm tay trẻ con, lúc này nó rất yên tĩnh, không còn kêu nữa, như thể nó thực sự cảm nhận được điều gì đó, nhân cơ hội này, tôi nhét chiếc chuông đồng vào túi rồi đi vào thang máy.

 

Tôi có chút lo lắng về vấn đề này, nếu đúng như lời Mẫn Nhạc Linh nói, chiếc chuông đồng này coi tôi là chủ nhân mới của nó và vì tôi mà làm tổn thương người chủ cũ Lưu Tiên, vậy thì tại sao nó lại làm tổn thương Mẫn Nhạc Linh? Chỉ vì sự thù địch của cô ấy đối với tôi?

 

Mặc dù Mẫn Nhạc Linh rất không hài lòng với tôi vì sự việc của Kỳ Văn, nhưng cô ấy đã chăm sóc tôi trong suốt ba ngày tôi hôn mê, đồng thời vì tôi nên cũng để mắt đến món canh phải mất ba ngày mới nấu xong.

 

Cô ấy chắc chắn không phải là người xấu.

 

Vậy tại sao chuông đồng lại tấn công cô ấy?

 

Nói cách khác, chuông đồng không có quá nhiều suy nghĩ, mục tiêu nó chọn để tấn công đều có những đặc điểm nhất định.

 

Kỳ thật nghĩ theo hướng này, Mẫn Nhạc Linh cùng Kỳ Văn nhìn đều thật lợi hại, ít nhất có thể đối phó được Lưu Tiên biến thành xác sống, cũng có thể đối phó được Phương Viên Viên oán khí rất mạnh. 

 

Rốt cuộc bọn họ là ai?

 

Đầu óc tôi bị tắc nghẽn bởi quá nhiều thứ, khi ra khỏi thang máy, suy nghĩ của tôi vẫn còn ở rất xa, và đầu óc tôi đã được mở rộng ra đủ thứ.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy cánh tay mình rất nóng kèm theo mùi cà phê dễ chịu và tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, tôi đây mới nhận ra có một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

 

Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt rất đẹp, đội một chiếc mũ đỏ ngoại cỡ và đeo chiếc kính râm sặc sỡ che gần hết khuôn mặt, mùi nước hoa nồng nặc trên người khiến tôi hắt hơi một cái.

 

 

Loading...