SÓI SONG SINH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:35:20
Lượt xem: 7,335

Tôi không ngờ vẫn có thể gặp lại Trần Tứ An. 

Anh ta mới khai trương một công ty nhỏ, đến trường chúng tôi nhân thời kỳ tuyển dụng nhân lực để đào một vài sinh viên giỏi về cho công ty. 

Hôm đó Lâm Mặc tình cờ đi bộ cùng tôi đến nơi làm việc. 

Trần Tứ An nhìn kỹ cậu một hồi rồi nhìn tôi, “Ơ, đây không phải bạn học cũ sao? Đổi hình hài thú mới rồi sao? Có phải Lạc Bắc khinh thường cô nên bỏ cô đi không?” 

Tôi không muốn nói nhiều với Trần Tứ An, kéo Lâm Mặc né tránh anh ta. 

Nhưng Trần Tứ An lại tiến tới gần Lâm Mặc, “ Cáo nhỏ dễ thương vậy, đi cùng Liễu Vũ thì cũng tủi thân quá.” 

Lâm Mặc đẩy anh ta ra. “ Nếu anh không có việc gì, xin đừng suy đoán mối quan hệ của người khác. Tôi rất thích chị, cảm ơn anh.” 

Nhưng Trần Tứ An đã không dừng lại sự độc ác của mình, “ Được gọi là suy đoán ác ý là thế nào? Mẹ đẻ của Liễu Vũ còn không thích Liễu Vũ nữa mà, còn nói cô ta xấu xí, mọi mặt đều thua kém Liễu Thanh Thanh. 

Bản thân Liễu Vũ còn phải dùng khẩu trang che khuôn mặt xấu xí đi kia kìa. 

Em thích cô ta điểm gì vậy? Tôi thấy em chính là tham tiền của Liễu Vũ, có phải không? “ 

Càng ngày càng có nhiều người xúm lại xem, tôi thấy như mình bị phơi bày hết quần áo, để mặc người ta xét xử. 

Nhưng ngay giây sau đó, nắm đ.ấ.m của Lâm Mặc đã giáng vào mặt Trần Tứ An, đ.ấ.m ngã anh ta xuống đất.

 Giọng nói mang theo sự tức giận, “ Tôi nói tôi thích chị ấy, anh có hiểu không?” 

Những cú đ.ấ.m của Lâm Mặc liên tiếp hạ xuống mặt của Trần Tứ An, giống như những giọt nước mắt đấu tranh chống lại sự kỳ thị ngoại hình nhiều năm trước của tôi. 

Nhưng lúc đó, mẹ lại mắng tôi. 

Vì vậy, tôi nghi ngờ bản thân. 

Có khi nào những người không đẹp sẽ đáng bị chế giễu như thế không? 

Tôi đã cố gắng nhiều lần để tự hòa giải với chính mình, nhưng đã bị kéo vào cuộc phán xét sắc đẹp này. 

Đắm chìm trong biển tự ti và đau khổ. 

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt lấy tôi, 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/soi-song-sinh/chuong-9.html.]

“ Mẹ nó anh nói cái gì vậy! Một tên có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi như anh đẹp lắm sao? Mình anh không ra dáng con người, còn ngồi đây bình phẩm người khác.” 

Có càng nhiều giọng nói vang lên xung quanh. 

“ Trời ơi! Làm nhục người khác à? Kẻ này ngu ngốc chắc rồi, người khác trông thế nào liên quan gì đến anh ta, chẳng phải vì giáo viên ở đây quá giỏi nên tên này ghen tị với họ sao?” 

“Nhìn bộ dạng đó cứ như là một con côn trùng vậy.” 

“ Tôi có thể nói thẳng được không? Tôi từng vô tình gặp Liễu giáo sư ở phòng thí nghiệm, cô ấy có vẻ ngoài thuần khiết đáng yêu như em gái hàng xóm bên cạnh, không có nét gì liên quan đến xấu xí cả.” 

“ Cũng có tôi! Cô giáo họ Liễu có dạy tôi. Cô ấy là một người siêu tốt, còn mua cho sinh viên đồ ăn nhẹ. Tính cách tốt, dáng đẹp, tên này toàn bịa ra thôi. "

 “ Quên đi chị em ơi, chuyện này không liên quan gì đến diện mạo thật sự của cô Liễu. Quay lại vấn đề chính, tùy tiện bình luận về ngoại hình của người khác và dùng lời lẽ tục tĩu, tên này đúng là đạo đức bại hoại. " 

“ Đừng bàn luận nữa, lấy một người đàn ông ra can đi. Nếu không Lâm Mặc sẽ đánh chế//t tên này thì không tốt cho Lâm Mặc. ” 

… 

Cuối cùng thì các nam sinh cũng phản ứng lại, ủng hộ việc can ngăn, mượn danh nghĩa ra sức để đá vào người Trần Tứ An. 

Cô gái nắm tay tôi đã bảo vệ tôi ở đằng sau, " Không được, chúng ta phải kiếm người lãnh đạo đuổi con ch.ó này ra ngoài. " 

Cách nhiều năm sau, tôi và Trần Tứ An một lần nữa đứng trước văn phòng cùng lúc, nhưng lần này đằng sau tôi là một nhóm sinh viên trẻ chính nghĩa. 

Còn cả Lâm Mặc nữa.

Lãnh đạo nhà trường đã xem camera giám sát, sau khi xem xong, ông ta quay ra hít một hơi thuốc rồi lại quay lại để đ.ấ.m vào mặt Trần Tứ An. 

Người đứng đầu nói với nhân viên phụ trách kiểm tra doanh nghiệp tuyển dụng mùa thu năm nay rằng 

“ Các người đúng là quá đói đúng không? Sao lại có cái gì rác rưởi cũng nhét vào đây? Hủy bỏ tư cách của anh ta, cấm tất cả các công ty trực thuộc trường hợp tác với anh ta. Đuổi ra ngoài. ” 

Nụ cười nịnh nọt của Trần Tứ An lập tức biến đổi “ Ông dựa vào đâu mà hủy bỏ tư cách của tôi? Tôi sẽ kiện ông!"

Giám đốc lườm anh ta một cái. "Tôi có quyền hủy bỏ tư cách của anh, vì tôi là người phụ trách tuyển dụng mùa thu này và là phó hiệu trưởng của trường. Và trường chúng tôi có ngành luật hạng nhất cả nước, không có lần nào bị thất bại trong vòng pháp lý. "

Sau khi nói xong, giám đốc rời đi, chỉ để lại một câu.

"Hoan nghênh kiện cáo."

Tôi đã xóa đi những giọt nước mắt, sống trong lòng tốt đẹp của mọi người xung quanh.

Bình luận

7 bình luận

  • Huhu truyện dthw xĩu, trừ tra nam và bame nu9 . Na9 dthw ghê á tr 🥹😍 kết đẹp quá

    Remily 1 tháng trước · Trả lời

    • May nu9 trong mt mới gặp đc ng chân thành

      Remily 1 tháng trước · Trả lời

      • Huhu chữa lành quá 🥹 thương 2 ng ghê á tr

        Remily 1 tháng trước · Trả lời

        • Câu chuyện nhẹ nhàng, hai linh hồn cùng chữa lành cho nhau và đi chung đến cuối con đường.

          MsKirimichan 1 tháng trước · Trả lời

          • Truyện hay quá

            Trang 1 tháng trước · Trả lời

            • hay quá!!

              Trang Phạm 1 tháng trước · Trả lời

              • Hay qtqd, rất chữa lành ❤️

                Bạch Đơn 1 tháng trước · Trả lời

                Loading...