Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói Con Của Ta - Chương 15: FULL

Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:45:58
Lượt xem: 3,386

Ban đêm, ngón tay ta đã không thể co lại, mắt khô rát đau nhức, cả người giống như miếng ngọc bị đóng băng, mơ hồ cảm thấy răng cũng đang run lên.

Đao của A Vân Hách kéo lê phía sau, chuông trên chuôi đao kêu leng keng, giống như A Vân Hách đang gọi ta: Công chúa.

Ban đêm không có một chút ánh sáng nào, gió lạnh thổi qua, tóc tai ta rối bù, khoang mũi cay nóng, trong miệng đầy mùi m.á.u tanh.

A Vân Hách, ta sợ.

Ta gầm lên một tiếng, như thể lại sinh ra thêm một chút sức lực từ tiếng gầm này, chống đỡ ta tiếp tục đi về phía trước.

Chân giống như bị đổ chì nóng chảy, vừa đơ vừa đau vừa nặng vừa mệt, ta tê dại lặp lại động tác tiến về phía trước.

A Vân Hách, ta sợ.

Có chim bay qua, khiến một đàn chim nhỏ bay lên.

Lá cây rì rào, núi hoang đồng không m.ô.n.g quạnh, không có nhà cửa, không có đèn đuốc.

Lần trước lúc này, vẫn là lúc ta còn nhỏ ham chơi, chạy ra ngoài, gặp A Vân Hách nhỏ tuổi.

Nhưng lần đó có ánh trăng, có A Vân Hách.

Ta cứ tưởng nước mắt của mình sắp rơi hết rồi, cho đến lúc này dòng nước nóng hổi chảy qua gò má ta.

A Vân Hách, ta sợ.

Ngươi là lá cờ của thảo nguyên, là ánh trăng của ta.

Ta muốn đến thảo nguyên, ta yêu sự tự do,

Ta nghĩ, ta yêu ngươi.

Ta đã đi trong bùn lầy tăm tối chín năm, cứ tưởng rằng đã chạm đến ánh trăng của mình, nhưng ta chỉ tham lam một lần này, lại bước vào đêm đen dài dằng dặc này.

Trong bóng đêm mịt mù, không có ánh trăng của ta.

“A Vân Hách,”

Ta cảm thấy bản thân có lẽ hơi mơ hồ rồi, rõ ràng biết hắn không ở đây, lại nói chuyện phiếm với đao của hắn,

“Ta cầm không nổi đao của ngươi.”

Gió thổi qua, chuông va vào nhau, phát ra tiếng vang,

Giống như sói con đang đáp lại.

Ta kéo đao, không dám dừng lại một bước, để mặc bản thân bất lực rơi nước mắt.

“A Vân Hách, sao đao của ngươi cũng dỗ dành ta…”

Trong gió rét buốt, ánh trăng của ta không nói gì.

A Vân Hách, ta không sợ nữa.

.....

Cuối cùng khi nhìn thấy ánh lửa, ta gần như kiệt sức, thần trí hôn mê, ngã quỵ trên mặt đất.

Lê Đạt dẫn người xông lại, đỡ ta dậy, “Công chúa——”

“Đao còn, A Vân Hách còn,” Ta khó nhọc lên tiếng, “Ta còn, thảo nguyên còn. Để ta nghe thấy lời nói bỏ trốn nữa, trực tiếp c.h.é.m đầu, tế đao phu quân ta!”

“Công chúa, người là người Trung Nguyên…” Có người mặt mày bất mãn.

“Lê Đạt!”

Lê Đạt lập tức rút đao ra, kề vào cổ người kia, người kia lập tức ngậm miệng.

“Cuộc chiến này, phu quân ta ở đây, là hắn đánh, phu quân ta không ở đây, là ta đánh. Các ngươi nếu sợ, ta sẽ cầm đao lên chiến đấu, ta tuy là nữ nhân, cũng biết chiến trường nguy hiểm, bảo họ cắt đứt cổ họng ta trước đi!”

“Thần linh của các ngươi là thần A La,” Ta cố nén cơn chua xót ngọt ngào trong cổ họng, nhỏ giọng nói, “Nhưng thần linh của ta, là A Vân Hách.”

“Sau lưng chúng ta là thảo nguyên, chúng ta không còn đường lui nữa.”

Một lúc sau im lặng,

“Đại phu nhân!”

Lê Đạt tiên phong chắp tay hành lễ.

“Đại phu nhân——”

....

Trên triều đường, kế hoạch của Lận Dục thuận lợi, Lận Thần bị truy cứu trách nhiệm bị giam vào ngục.

Mà bên phía ta tình hình vẫn còn nghiêm trọng, Lê Đạt đi rồi không trở lại, chúng ta khó khăn chống cự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/soi-con-cua-ta/chuong-15-full.html.]

Chiến tranh vừa đáng sợ lại vững chắc, vừa đầy hy vọng lại vô vọng.

Ta gần như kiệt quệ tinh thần,

Cho đến một ngày, thuộc hạ báo lại, có một đội nhỏ, đột kích doanh trại chính của địch.

Đột kích thành công.

Thủ lĩnh đội quân che mặt, nhưng trên cổ tay lại buộc một chiếc khăn lụa màu lục bích đặc biệt.

Lụa Bích Vân, màu sắc nghìn năm không phai, là cống phẩm chín năm trước được dâng lên hoàng thất Lương quốc.

Thuộc về Thập thất công chúa - Lận Quân.

.....

Ta gặp lại A Vân Hách là mười ngày sau.

Hắn thúc ngựa phi vào doanh trại, ta khoác áo choàng bằng lông cáo, đứng ở cửa.

“Công chúa!”

Bên mày A Vân Hách có thêm một vết sẹo mới, cả người đẫm máu, nhảy xuống ngựa, chạy đến bên ta, ôm chặt eo ta, ôm ta vào lòng.

“Đừng sợ.”

Ta cứ tưởng hắn sẽ nói nhớ ta, hoặc là tranh thủ thời gian thảo luận kế hoạch,

Nhưng hắn chỉ dỗ dành ta: “Đừng sợ.”

Ta ôm lấy cổ hắn, vùi nước mắt vào vai hắn.

“Ta sợ…” Ta nghẹn ngào nói.

A Vân Hách chỉ vỗ vỗ lưng ta, “Ta ở đây, ta ở đây, công chúa, A Vân Hách ở đây.”

“Công chúa,”

Giọng hắn trầm xuống,

“Ta mãi mãi ở đây.”

A Vân Hách và Lận Dục đạt thành nhất trí, Lận Dục sẽ chu toàn trong triều, tranh thủ giảm thuế giảm cống nạp cho thảo nguyên, mà A Vân Hách đại diện cho Lê tộc, ủng hộ Lận Dục.

Đồng thời, trả Tiểu Yến lại cho hắn.

Lúc biết điều kiện này ta cười một tiếng, hỏi Tiểu Yến có muốn trở về hay không, nàng ta chỉ im lặng.

“Đi từ chối hắn, cứ nói Tiểu Yến không muốn.”

Ta làm sao có thể trả lá bài tốt như vậy cho ngươi được chứ? Hoàng huynh. Ta mới không cần các ngươi tình lang ý thiếp được như ý,

Ta muốn chủ nhân của con chim sẻ này, nghe theo tiếng huýt sáo của ta.

Tưởng Phú không thể ra chiến trường được nữa, ta đưa y đến Giang Nam dưỡng bệnh.

“Thay mẫu thân ta ngắm nhìn Giang Nam đi.” Ta nói như vậy.

Tưởng Phú đồng ý.

Ta giao y phục lúc sinh thời của mẫu thân cho y, nhờ y đem bà ấy đến an táng.

Anan

Tưởng Phú vẫn là gật đầu.

Thiếu niên luôn làm kẻ si tình,

Nửa đời ly loạn,

Giang Nam có một ngôi mộ mới.

Mùa xuân năm sau, ta trở thành tân nương trên thảo nguyên.

“A Vân Hách,” Ta cười gọi hắn, “Ta tên là Lận An Hòa, lần này đừng nhận nhầm nữa.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, đáy mắt hơi đỏ, mấy lần muốn nói chuyện, vẫn là dừng lại,

Cuối cùng nhỏ giọng nói,

“Nhận ra rồi, An Hòa, sẽ không nhận nhầm công chúa nữa.”

“Ta và thảo nguyên, mãi mãi đều thuộc về công chúa.”

Loading...