Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sổ Tay Ước Mơ Thành Hiện Thực - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:06:40
Lượt xem: 59

Vừa dứt lời, tôi lập tức đứng hình.

Tôi rõ ràng biết đáp án đúng là gì.

Nhưng tại sao vừa rồi, những lời tôi muốn nói lại dường như hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân?

Cả lớp được phen cười ồ lên.

Giáo viên mặt mày u ám bảo tôi ngồi xuống.

Tiếng giảng bài lại tiếp tục vang lên trong lớp học.

Cây bạch dương bên ngoài cửa sổ lá xanh um tùm, che khuất ánh nắng chói chang.

Gió cuối xuân thổi qua, khẽ lay động những tán lá xanh mướt.

Bất giác, tôi quay sang nhìn Giang Hoài Cảnh.

Cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Đôi mắt phượng xinh đẹp kia tràn ngập ý cười dịu dàng.

Nụ cười đó khiến tôi sởn gai ốc.

Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy chuyện vừa rồi có liên quan đến cậu ấy.

Vậy nên cuốn sổ tay viết đầy tên tôi kia…

Chẳng lẽ thật sự là bùa chú sao?

14

Chuyện xảy ra trong tiết Ngữ văn hôm đó tuy kỳ lạ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.

Một thời gian sau, không thấy có gì bất thường, tôi cũng không để tâm đến nữa.

Mới học được nửa học kỳ, tôi nhìn điểm tiếng Anh mà thở dài.

Giang Hoài Cảnh ngồi bên cạnh, ghé sát lại nhìn, sau đó bình phẩm bằng giọng điệu đầy ẩn ý: "Cũng hơi gượng ép đấy."

"Không đâu!"

Tôi nhìn cậu ấy, đập tờ đáp án xuống bàn: "Chắc chắn là năng khiếu ngôn ngữ của tớ không nằm ở đây."

"Vậy cậu muốn học gì?"

Tôi nói: "Học tiếng Tây Ban Nha."

………

Số lượng học sinh thi đại học bằng tiếng Tây Ban Nha không nhiều, chọn ngôn ngữ này càng hiếm hoi hơn.

Vì vậy, việc gặp Bạch Dao khi đến lớp học tiếng Tây Ban Nha nằm hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.

Nhưng dù sao ban đầu cũng là bạn cùng lớp, tôi đương nhiên ngày nào cũng cùng cô ấy đi học về.

Cứ như vậy được vài ngày, một người bạn học cấp hai đã chặn tôi lại ở hành lang:

"Cậu ít tiếp xúc với Bạch Dao đi."

Ánh sáng hắt hiu trên hành lang, vẻ mặt người bạn học kia vô cùng nghiêm túc.

Tôi chợt nhớ ra, khoảng một hai tháng trước, Giang Hoài Cảnh cũng từng nói với tôi những lời tương tự.

"Tốt nhất nên tránh xa cô ta ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/so-tay-uoc-mo-thanh-hien-thuc/chuong-4.html.]

Nhưng tại sao?

Tôi nói: "Ít nhất cũng phải cho tớ một lý do chứ."

"Trước đây cô ta học trường 14, cậu cứ tìm người nào đó học trường đó hỏi thăm là biết ngay thôi."

"Nếu không phải ở trường 14 không thể ở lại được thì cô ta rảnh rỗi chuyển trường làm gì?"

"Tớ coi như nể tình hồi cấp hai chúng ta học cùng trường nên mới tốt bụng nhắc nhở cậu đấy."

"Tóm lại là cậu ít tiếp xúc với cô ta đi."

15

Tin đồn về Bạch Dao ngày càng lan rộng ở trường cấp ba Bạch Hoa.

Tam sao thất bản.

Cái tên này bắt đầu bị gắn liền với những từ ngữ bẩn thỉu trong miệng của ngày càng nhiều người.

Nhưng dù thế nào, tôi vẫn luôn cho rằng, việc tìm hiểu một người thông qua tin đồn là điều ngu ngốc.

Vì vậy, khi Giang Hoài Cảnh lần thứ hai cảnh báo tôi phải tránh xa Bạch Dao, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi cậu ấy: "Dựa vào đâu?"

"Chỉ dựa vào những lời đồn đại vô căn cứ, không biết thật giả sao?"

"Tất nhiên là không phải."

So với sự kích động của tôi, cậu ấy tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

"Giang Lăng Nguyệt," Cậu ấy đột nhiên nói: "Nếu tớ nói, nếu cậu còn tiếp tục gần gũi Bạch Dao, cậu sẽ gặp nguy hiểm, cậu có tin không?"

Lời nói của cậu ấy rất chân thành, cho dù là ngữ khí hay biểu cảm, đều không hề có chút nào giống như đang nói đùa.

Nhưng tôi vẫn không dám tin vào tai mình.

"Cậu… đang nói gì vậy?"

16

Bạch Dao bình thường ít nói, lại có vẻ ngoài yếu đuối mong manh.

Cho dù tôi có nhìn cô ấy chằm chằm đến mấy, tôi cũng không thấy cô ấy có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho mình.

………

Đúng vào mùa bạch dương xanh tốt, những hàng cây lớn nối tiếp nhau tạo thành bóng râm.

Bên cạnh con đường nhỏ yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.

Âm thanh khá lớn, nhanh chóng thu hút rất nhiều người hiếu kỳ chạy đến.

Khi tôi hòa vào dòng người đi đến chỗ phát ra tiếng động, tôi nhìn thấy Bạch Dao bị bao vây giữa đám đông.

Quần áo xộc xệch, người đầy vết bầm tím, trông vô cùng đáng thương.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trong lúc vội vàng, ánh mắt cô ấy chạm phải tôi.

Đôi mắt xinh đẹp kia không hề có nước mắt, thậm chí còn không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Nhưng vẫn khiến người ta vô cớ liên tưởng đến một loài động vật nhỏ yếu ớt nào đó đang sợ hãi.

 

Loading...