Sơ Mị - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:43:29
Lượt xem: 529

Giống như mỗi tối Bùi Yến đều nhân lúc ta ngủ say mà lải nhải bên tai ta vậy.

Đại Bạch nhảy lên giường. Đại Bạch chính là con cáo nhỏ mà Bùi Yến mang đi, còn con của A Sở tên là Tiểu Bạch. Ta đã từng nói muốn nuôi một con cáo nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó ta đã quên béng.

Nhưng Bùi Yến lại nhớ. Hắn còn tưởng rằng ta đã nhận con cáo nhỏ của Yến Thường Thanh. Vì vậy, khi ở biệt viện, Bùi Yến ôm con cáo nhỏ đứng đó, lộ ra vẻ tội nghiệp bị ta vứt bỏ.

Khiến ta mềm lòng.

Đại Bạch khẽ cắn đầu ngón tay Bùi Yếb, nhưng lại bị ta đuổi xuống khỏi giường.

“Bùi Yến,” ta nắm lấy tay hắn, cúi đầu cố gắng đan chặt mười ngón tay vào nhau, “Ngươi luôn nói ta chỉ thích dỗ ngọt ngươi trên miệng, chứ không hề thực sự lo lắng cho ngươi. Nhưng ít nhất ngươi cũng nên tỉnh lại, để ta có cơ hội được lo lắng cho ngươi chứ?”

Bùi Yến vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

A Sở đang gọi ta.

Vì vậy, ta thở dài, vừa mới nhấc người dậy thì tay áo lại bị kéo nhẹ một cái.

Động tĩnh đó vô cùng nhỏ bé, nhưng lại vô cùng to lớn. Ta đột ngột cứng người. Cho đến khi giọng nói yếu ớt nhưng đầy nụ cười của Bùi Yến vang lên: “Điện hạ lại muốn nuốt lời sao?”

“Ai nói vậy!”

Ta hung hăng quay đầu lại, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe.

“Vậy thì điện hạ hãy lo lắng cho ta nhiều hơn nữa…”

Hắn muốn nắm lấy tay ta. Nhưng vừa mới nói vài câu đã đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô thức quay người đi.

Ta hiếm khi ngớ người, khẽ hỏi: “Bùi Yến?”

“Xin điện hạ ra ngoài trước.”

Bùi Yếb quay lưng về phía ta, giọng nói run run: “Để ta chỉnh trang lại…”

Ta đột nhiên nhận ra Bùi Yến đang sợ điều gì. Hắn ta trước mặt ta hiếm khi có bộ dạng bơ phờ như vậy. Ta thở dài, kéo nhẹ tay áo hắn.

Nhưng không kéo được.

Vì vậy, ta gọi hắn: “Bùi Yến…Bùi Hành Sơ!”

Bùi Yến lẩm bẩm đáp một tiếng.

“Ngươi không xấu, giờ đây ngươi có một vẻ đẹp dịu dàng, đáng yêu!”

Ta thề rằng ta đã dùng hết những lời thoại có thể dùng từ vở kịch của A Sở, mới miễn cưỡng khuyên được Bùi Yến quay người lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/so-mi/hoan.html.]

Hắn do dự: “Thật ư?”

Nhưng ta nhìn Bùi Yến và bật cười.

“Vậy thì vẫn còn xấu.” Bùi Yến thở dài bất lực, “Điện hạ đừng lừa ta, hay là ta…ồ!”

Ta hôn Bùi Yến. Vì vậy Bùi Yến lập tức im bặt lời, chỉ lặng lẽ mở to mắt. Sau tai hắn nóng ran.

“Bùi Hành Sơ,” ta nhìn chằm chằm Bùi Yến, giọng điệu nghiêm túc, “Ta thích ngươi.”

Bùi Yến vẫn nhìn ta ngây ngốc, khiến ta bực bội đứng dậy.

“Thôi được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi trước…”

“Ta luôn cảm thấy đây là một giấc mơ đẹp mà kẻ sắp c.h.ế.t nhìn thấy.”

Bùi Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

Hắn lại cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe trước: “Nhưng ta vẫn tin.”

Ta suy nghĩ một hồi, lại đề nghị: “Hay là ta véo ngươi một cái?”

“… Sẽ đau.”

“Vậy thì đó không phải là mơ.”

Ta mỉm cười với Bùi Yến: “Bùi Hành Sơ, ngươi phải mau chóng khỏe lại.”

Bùi Yến dịu dàng đáp lời, rồi lại dỗ dành ta đi lấy thuốc cho hắn. Khi ta quay lại, hắn vẫn là bộ dạng yếu ớt nửa nằm nửa ngồi như trước.

Nhưng khuôn mặt đó……

Ôn Sở lắc đầu, giọng chắc nịch: “Đã đánh phấn rồi!”

Ta tò mò không biết hắn giấu phấn ở đâu, Bùi Yến nghe thấy tiếng động liền hơi quay đầu. Vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu khi nhìn thấy ta lại như tuyết tan trời quang.

Lông mày cong cong, tràn đầy niềm vui: “Điện hạ.”

Hỏng bét rồi.

Ta thầm nghĩ.

Dù sao cũng là do ta sơ hở để cho con cáo Bùi Yến này tu thành tinh!

Bình luận

2 bình luận

  • Khúc cuối cấn cấn . Sao kiếp trước Bùi Yến giếc n9 rồi hối hận vào chùa tu k có giải bị thích gì nhiều nên chưa hiểu lắm. Nếu ổng vì n8 giết n9 thì trọng sinh lại không đáng đc n9 yêu lại nha. Truyện ổn . Cảm ơn nhà dịch

    TA LÀ LINH ✌🏻 1 tuần trước · Trả lời

Loading...