Sơ Mị - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:20:56
Lượt xem: 292

Buổi tối, Bùi Yến đến lều của ta.

Cả kinh thành đều biết ta dành tình cảm cho Bùi Yến. Thế nhưng lần đi săn này, phụ hoàng lại cố ý sắp xếp cho Bùi Yến theo cùng Thẩm Vân Khanh, thậm chí lều của họ cũng sát cạnh nhau.

Lúc đầu ta tức giận đến nghiến răng, giờ chỉ còn cảm thấy may mắn. Vết thương dữ tợn ban ngày giờ đã hồi phục khá nhiều, nghe nói là do Thẩm Vân Khanh đặc biệt tìm cho Bùi Yến thuốc mỡ tốt nhất.

Ta liếc nhìn vết sẹo bên má Bùi Yến rồi vội vàng dời mắt đi. Ta còn nhớ, trong mơ Bùi Yến ghét nhất người khác nhìn chằm chằm vào vết sẹo của hắn.

Nhìn một lần, g.i.ế.c một lần.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Vân Khanh đã dùng thuốc mỡ tốt nhất rồi, sao mặt Bùi Yến vẫn chưa lành?

Thẩm Vân Khanh vô dụng quá!

Ta lẩm bẩm chửi thầm, hoàn toàn không nhìn thấy Bùi Yến đang đứng trước cửa. Nào ngờ hành động này của ta trong mắt Bùi Yến lại thành ta chán ghét vết sẹo trên mặt hắn. Ánh mắt của người này tối sầm lại trong chốc lát, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như thường lệ: "Công chúa điện hạ bị thương rồi?"

"Ta khi nào..."

Vừa dứt lời, ta bỗng sững người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/so-mi/3.html.]

Nhìn thấy Truy Vân không ngừng ra hiệu cho ta sau lưng Bùi Yến, ta bỗng nhớ ra trước đây ta đã dặn dò nàng ta bằng mọi cách phải ép buộc Bùi Yến đến lều ta vào buổi tối. Mà mục đích ban đầu của ta không cần phải nói cũng biết.

Nhưng bây giờ...

Ta khẽ ho một tiếng: "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phiền toái đến Bùi công tử."

Truy Vân nói:  “Điện hạ không chịu bôi thuốc."

Bùi Yến ngước mắt nhìn ta.

Hắn cố ý quét mắt qua phần thân dưới của ta, rồi bỗng mỉm cười: "Ngày mai điện hạ còn phải đi săn ngựa, chớ nên cố chịu."

Ánh mắt của Bùi Yến quá rõ ràng.

Cộng thêm việc ta nhìn thấy Truy Vân cười một cách tục tĩu, ta lập tức hiểu ra.

Đúng là tỳ nữ đắc lực đã cùng ta rong ruổi khắp các lầu xanh, biết tìm lý do hợp lý để che đậy! Ta tức đến nghiến răng, vừa nặn ra một nụ cười để trả lời, lại nghe giọng điệu của Bùi Yến đột nhiên lạnh lùng trở lại: "Hay là điện hạ đã tìm người bôi thuốc rồi?"

Câu nói này thật oan cho ta. Vì vậy, ta nghiêm túc nói: "Ngươi sao lại biết!"

Ngay cả Bùi Yến nghe vậy cũng không khỏi cứng họng. Nhưng hắn nhanh chóng bật cười: "Điện hạ không sao là tốt rồi, thần xin cáo lui trước."

Bình luận

2 bình luận

  • Khúc cuối cấn cấn . Sao kiếp trước Bùi Yến giếc n9 rồi hối hận vào chùa tu k có giải bị thích gì nhiều nên chưa hiểu lắm. Nếu ổng vì n8 giết n9 thì trọng sinh lại không đáng đc n9 yêu lại nha. Truyện ổn . Cảm ơn nhà dịch

    TA LÀ LINH ✌🏻 2 tuần trước · Trả lời

Loading...