Số Mệnh Nắm Trong Tay - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:46:48
Lượt xem: 3,393

Hắn bước nhanh đến trước mặt ta, đỡ ta dậy, cởi trói cho ta.

"Khương Vân Hòa, muội đang làm cái gì vậy!"

Nhưng nàng ta không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lớn.

"Ta đang... đổi mệnh đấy."

Ngụy Cảnh Cực nghe vậy thì sững người: "Có ý gì?"

Nàng ta chống tay xuống bàn ngồi dậy: "Thái tử ca ca, muội đã đổi mệnh cách với tỷ tỷ, hiện tại muội mới là phúc tinh trời sinh."

Ta đúng lúc tỉnh lại, sắc mặt đại biến: "Chẳng phải ta đã giấu cuốn sách đổi mệnh đi rồi sao?!"

Ngụy Cảnh Cực nghe ta nói vậy, làm sao còn không biết những gì Khương Vân Hòa nói đều là thật.

Khương Vân Hòa chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt cuồng loạn nói: "Thái tử ca ca, Vân Hòa biết huynh muốn gì, hiện tại mệnh cách của muội tôn quý, cưới muội, huynh sẽ có được tất cả.

"Huynh không muốn sao?"

"Câm miệng!"

Ngụy Cảnh Cực ngăn cản những lời tiếp theo của nàng ta, nhưng lại không đẩy nàng ta ra.

Ta hoảng loạn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Ngụy Cảnh Cực, huynh đã nói sẽ cưới ta!"

Ta nắm chặt vạt áo hắn, "Sao huynh có thể nuốt lời!"

Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, mà nhẹ giọng nói: "Vân Thư, ta cho người đưa muội về."

Gần như ngay lập tức, ta đã biết lựa chọn của hắn.

Đau lòng sao? Cũng không hẳn.

Kết quả như này ta đã sớm nghĩ đến, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.

Công tử tuấn tú lịch lãm như vậy, làm sao có thể không động lòng đây.

Cũng may, chưa lún sâu, thoát ra cũng nhanh.

"Ta hận ngươi!" Ta đẩy hắn ra, chạy về phía cửa.

Hắn dường như muốn đuổi theo ta, nhưng lại bị Khương Vân Hòa níu chân.

Cơn mưa ấp ủ bấy lâu cuối cùng cũng trút xuống.

10

Ta đến tối ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Người cứu ta là một thư sinh.

Hắn nói ta ngất xỉu bên đường, nên đã đưa ta đến y quán.

Ta cảm ơn hắn, sau đó hỏi tên hắn.

Hắn đáp: "Mạnh Cửu An."

Ta gật đầu, đang định xuống giường rời đi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Ngụy Cảnh Cực và Khương Vân Hòa dẫn theo binh lính, bao vây y quán.

"Tỷ tỷ, cuối cùng chúng ta cũng tìm được tỷ rồi!"

Khương Vân Hòa giả vờ vui mừng.

Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Cửu An bên cạnh ta, liền kinh hãi che miệng.

"Tỷ tỷ, tỷ, tỷ không về nhà, là ở cùng thư sinh này sao?"

Nàng ta dậm chân, nhìn Ngụy Cảnh Cực, "Sao tỷ có thể làm ra loại chuyện trái luân thường đạo lý này!"

Diễn xuất của nàng ta, khoảng thời gian này quả thực đã tiến bộ rất nhiều.

Ta nhìn Ngụy Cảnh Cực, khẽ hỏi: "Huynh cũng nghĩ như vậy sao?"

Hắn không nói.

Nhưng ta sao có thể không hiểu ý hắn, hắn không thể chủ động từ hôn với ta, nên chỉ có thể hủy hoại danh tiếng của ta.

Ta cười khổ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng, "Nếu đã như vậy, vậy thì theo ý Thái tử điện hạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/so-menh-nam-trong-tay/chuong-6.html.]

Ta nhìn Mạnh Cửu An, "Xin lỗi, là ta liên lụy huynh rồi."

Hắn lắc đầu.

Ngụy Cảnh Cực sải bước đến trước mặt ta, bóp cằm ta, ép ta phải nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt ngày xưa tràn đầy dịu dàng, giờ phút này lại chất chứa sự khó tin, đau đớn, bất lực, hồi lâu sau, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh: "Đích nữ nhà họ Khương, phẩm hạnh không đoan chính, cô sẽ vào cung bẩm báo phụ hoàng, hủy bỏ hôn ước."

Thánh chỉ từ trong cung đến rất nhanh, chỉ trong chốc lát, người được chọn làm Thái tử phi đã được đổi thành Khương Vân Hòa.

Ta không biết Ngụy Cảnh Cực đã dùng cách gì để thuyết phục Hoàng thượng, nhưng chuyện đã như ý ta, ta cũng không muốn biết.

Cha ta ngược lại càng thêm vui mừng.

Khương Vân Hòa được ghi tên vào dưới tên mẫu thân ta, từ thứ nữ bỗng chốc biến thành đích nữ.

Cùng với thánh chỉ từ hôn, còn có một đạo thánh chỉ ban hôn.

Ta bị gả cho Mạnh Cửu An.

Tất cả mọi người đều cho rằng ta nhất định sẽ đau lòng muốn chết, nhưng chỉ có bản thân ta biết trong lòng ta vui mừng biết nhường nào.

Hiện tại ta đã trở thành mệnh đại phú đại quý, lại không cần phải làm con rối Thái tử phi, thật sự là vui mừng không nói nên lời.

Ẩn số duy nhất chính là Mạnh Cửu An.

Ta cũng không phản cảm chuyện lấy chồng, trong hoàn cảnh này, nữ tử không gả chồng, gần như là chuyện hoang đường.

Nhưng ta lại không biết hắn có bằng lòng lấy ta hay không.

Ta đi tìm Mạnh Cửu An, hắn dường như biết ta sẽ đến, đã sớm pha trà chờ ta.

So với Ngụy Cảnh Cực, dung mạo của hắn càng thêm ôn hòa, lông mày như một bức tranh thủy mặc, tao nhã ôn nhu, cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng.

Ta ngồi đối diện hắn, nhìn hắn hồi lâu.

Hắn không hề ngại ngùng hay tức giận, mặc cho ta nhìn.

Ta phì cười: "Nhũ mẫu bảo huynh đến sao?"

Hắn nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Nàng nhận ra ta?"

Ta lắc đầu: "Chỉ là thấy huynh có nét gì đó quen thuộc, vừa hay nhũ mẫu từng nói con trai bà ấy trạc tuổi ta, sắp lên kinh ứng thí.”

"Nên ta đoán ra."

Trước khi nhũ mẫu rời đi, ta từng nói với bà ấy ta không muốn vào cung, có lẽ bà ấy biết kế hoạch của ta, nhưng không biết chuyện ta muốn đổi mệnh.

Hắn đặt chén trà trước mặt ta, lại đưa đĩa bánh ngọt ta thích nhất đến bên tay ta.

"Mẹ ta nói muội đi bước này quá mạo hiểm."

"Ngụy Cảnh Cực đối với ta có chút tình cảm, nếu ta không đi bước này, có lẽ hắn sẽ dùng thủ đoạn nạp ta làm thiếp."

"Nếu ta không xuất hiện, chẳng lẽ muội định tùy tiện tìm một người sao?"

Ta mỉm cười: "Đương nhiên là không rồi, tiểu học đồ mới đến y quán, môi hồng răng trắng, hiếu thuận ngoan ngoãn, mỗi tối đều đi qua con đường đó, huynh không nhặt được ta, thì người nhặt được ta chính là hắn."

Ta cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, sau đó chuyển chủ đề chính: "Ta đến tìm huynh, là muốn hỏi huynh có nguyện ý cưới ta hay không? Nếu huynh không muốn, ta tự có cách giúp huynh thoát thân."

Hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gấm, đẩy đến trước mặt ta.

Ta mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng ngọc chất lượng thượng hạng.

"Nàng đi theo ta."

Ta đi theo sau hắn, đến sân sau,liền thấy trong lồng có một đôi uyên ương, được người ta chăm sóc cẩn thận.

"Nhà ta tuy nghèo khó, nhưng tam thư lục lễ đều sẽ chuẩn bị đầy đủ.”

"Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa có công danh trên người, có lẽ phải để nàng chịu ấm ức một thời gian."

Ta lúc này mới nghiêm túc nhìn hắn: "Mệnh cách của ta..."

Mạnh Cửu An không hề biết chuyện ta bị đổi mệnh cách.

"Ta không để ý, mẹ ta đã chăm sóc muội mười lăm năm, chưa từng để ý đến, huống hồ là ta?

"Vân Thư, vận mệnh nằm trong tay chính mình."

Ta gật đầu, mỉm cười: "Huynh nói đúng."

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện hay nha tr, nu9 tâm cơ đúng gu🫢🫢

    NTramm 4 ngày trước · Trả lời

  • truyện đọc cũng dc, nhưng tiếc cho đạo sĩ, chỉ vì món nợ ân tình với mẹ của nu9 mà tiết lộ thiên cơ đoán mệnh đời nu9 xong còn phụ họa lừa dối dân chúng lẫn đế vương để che dấu sự thật, sau đó vì sợ nu9 thật sự sẽ gả cho thái tử có hại cho xã tắc thì lại hiện thân lần nữa đưa sách cấm về bí thuật để đổi mệnh,việc trc vốn đã tổn âm đức việc sau thì càng dễ bị phản phệ... thật sự thật là đáng tiếc,vì từ đầu tới cuỗi lão đạo sĩ chỉ là vì muốn dứt ân tình cắt nhân quả chứ ko hề vì tham lam bạc trắng mà đánh mất tâm đạo, nhưng 1 bước sai ngàn bước sai...haizzz thank chủ nhà đã uppp

    ebe 5 ngày trước · Trả lời

Loading...