Sink or swim - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:33:12
Lượt xem: 88

6.

Tôi bắt đầu lao vào học tập như đi..ên, tôi không hề nghĩ về việc làm thế nào để cải thiện chất lượng cuộc sống hiện tại nữa mà giành tất cả thời gian để học tập và điểm số của tôi bắt đầu tăng lên từng ngày.

Trong kỳ thi lên cấp 3, tôi đã đậu vào trường cấp 3 trọng điểm với kết quả xuất sắc.

Nhưng đúng vào lúc này, em trai tôi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường và mẹ tôi nói rằng sẽ không cho tôi bất kỳ khoản học phí nào. Vì vậy tôi bắt đầu làm thêm ngoài giờ đi học.

Đôi khi tôi tránh bố mẹ để nhìn em trai một cái rồi sau đó ra ngoài làm thêm.

Tôi không có giao lưu gì nhiều với nó vì tôi cảm thấy nó không thiếu người quan tâm, và tại thời điểm đó tôi còn ốc chưa mang nổi mình ốc.

Bố mẹ tôi cũng bắt đầu bận rộn lu bu vì căn bệnh của em trai tôi. Thế là tôi lại càng bị bỏ qua, cho dù tôi có làm việc đến khuya chưa về nhà cũng không ai quan tâm. Thực ra tôi cũng không quá để tâm mấy việc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến tiền.

Tôi có thể vì bốc dỡ hàng mà bị cháy nắng, trong miệng vẫn lẩm bẩm học thuộc từ vựng tiếng Anh; tôi cũng có thể bắt những con cá chạch trong vũng bùn đầy sâu bọ để bán lấy tiền.

Tôi tận dụng mọi cơ hội, liều mạng tiến về phía trước.

Cho đến khi dì chủ nhà không nhìn nổi nữa mà sắp xếp cho tôi làm thu ngân, với điều kiện tôi phải dạy kèm cho con trai dì ấy.

Tôi cứ điê..n cuồng lao về phía trước như thế, cố gắng hết sức làm việc để có tiền vào học trường đại học mà tôi thích.

Chỉ cần tôi có thể duy trì được thành tích bây giờ tôi chắc chắn sẽ đậu vào được những trường đại học thuộc dự án 211. (Trường thuộc dự án 211 là những trường đại học hàng đầu Trung Quốc với sự tập trung vào nâng cao chất lượng giáo dục, nghiên cứu và phát triển khoa học công nghệ, có số điểm đầu vào từ 570 đến 620 điểm)

Mỗi ngày tôi đều giành giật từng giây từng phút, vì sợ lãng phí bất kỳ cơ hội nào giúp tôi có thể thoát khỏi đây.

Khi kỳ thi đại học ngày càng đến gần, tôi không hề cảm thấy lo lắng mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn, thậm chí trong thời gian đếm ngược 100 ngày tôi còn tự cho mình nghỉ ngơi một ngày, không còn đắm mình trong biển đề thi nữa mà ngẩng đầu ngắm nhìn từng góc sân trường và các bạn học.

Nhưng tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài cho đến khi tôi nhìn thấy bố mẹ đến.

Sau khi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, họ đã cho tôi ăn một bữa thịnh soạn. Tôi gần như đã bị thái độ của họ mê hoặc, ngay cả khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt vì chạy thận của em trai tôi, tôi cũng muốn có một gia đình như thế này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sink-or-swim/6.html.]

Đúng là không có gì bất ngờ khi tất cả đều chỉ là ảo ảnh.

Vài ngày sau, tôi được gọi về nhà và yêu cầu phải hiến một quả thận cho em trai tôi, bệnh tiểu đường của nó đã biến chứng thành bệnh thận đá..i tháo đường.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi lại xảy ra thêm một lần tranh chấp nữa.

Khi tôi vẫn vác cái mặt bị tát đến trông tiệm, dì chủ đã rất bất ngờ.

“Cháu lại bị đánh? Cái loại cha mẹ gì vậy trời… Nếu là con dì sắp thi đại học thì dì sẽ hầu hạ nó tận răng”

“Tiểu Châu, lần này còn chụp ảnh nữa không?”

Tôi sờ vào bên mặt bị đánh và hỏi: “Có bị sưng lắm không dì?”

Dì chủ đi tới kiểm tra: “Không sưng lắm, chỉ hơi đỏ thôi”

“Vậy thì không cần chụp nữa” Tôi lắc đầu và mỉm cười với dì ấy.

“Dì ơi, lát dì đưa lại cho cháu những tài liệu mà cháu đã nhờ dì giữ nhé”

“Uh, lát nữa dì sẽ lấy cho cháu”

Tôi ngồi vào quầy, lấy cây bút chì ở bên cạnh xoay xoay trong tay, thoáng nhớ lại ảo ảnh về một gia đình hạnh phúc ngày ấy, trừ em trai tôi thì tất cả đều cố gắng hết sức để duy trì sự hòa thuận.

Vì thế ngày hôm đó trở thành một trong số ít những kỷ niệm đẹp mà tôi có. Tôi đã dùng nó để nhắc nhở chính mình. Chỉ cần tôi đậu đại học, tôi sẽ thực sự có được điều đó, khung cảnh mà mọi người đều vui cười một cách chân thành.

Tôi mở một bộ đề thi ra. Bây giờ tôi chưa thể dừng lại được.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...