Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sinh viên trừ quỷ? Bình thường! - Chương 2: Cuộc gọi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-13 08:56:51
Lượt xem: 12

Phòng ký túc xá số 309 Đại học Bắc Kinh.

 

Phó Hồi mở cửa phòng ký túc xá ra, cậu vừa mới bước vào trong đã nghe tiếng kêu rên u oán của Vương Phan truyền tới.

"Hồi Hồi, bọn tớ chờ cậu thật khổ mà, nếu cậu về trễ thêm một phút nữa thôi, tớ sẽ phải uống nước để không phải c.h.ế.t đói." Nói xong, Vương Phan nấc một tiếng.

Nước trong phòng đã bị Vương Phan uống hết nửa bình.

"Cậu c.h.ế.t vì lười thì đúng hơn."

Tuy Phó Hồi phản bác lại như vậy, nhưng tay vẫn cầm lấy điểm tâm nhét vào người Vương Phan, "Trên đường về tớ gặp phải chút chuyện, nên về trễ."

"Đấy, tớ cố ý đến căn tin tầng hai mua bánh Thủ Trảo [1] cậu thích ăn nhất đấy, còn gọi thêm cho cậu hai quả trứng nữa."

Vương Phan vừa nghe vậy, lập tức cười hì hì nhận lấy điểm tâm, ăn như hổ đói.

Dạ dày đói cồn cào cuối cùng cũng được lấp đầy thức ăn, dễ chịu hơn hẳn.

Vương Phan vừa ăn vừa hỏi: "Cậu gặp phải chuyện gì thế, chậm hơn cả nửa tiếng so với bình thường."

Nói đến đây, không biết Vương Phan nghĩ đến chuyện gì, cười hì hì hai tiếng, ranh mãnh nói: "Không lẽ là anh hùng cứu mỹ nhân ư?"

Người anh em này của cậu ấy, vận đào hoa đã ngập tràn từ khi còn nhỏ, dáng dấp đẹp trai, thành tích học tập lại tốt, đến nơi đầu cũng đều trở thành nam thần, cho dù là đi trên đường, cũng thường xuyên bị các cô gái chặn lại xin số.

Phó Hồi không đáp lại câu trêu chọc xấu xa của Vương Phan, cậu bước tới tủ quần áo trước, thay bộ quần áo thể thao này ra.

Tấm lưng thon gầy, động tác thay áo làm lộ ra phần xương cánh bướm có thể thấy rõ ràng ngay phía dưới hai bên vai, dọc theo phần lõm xuống của sống lưng, còn có cả hai hõm eo ẩn giấu ở bên hông.

Vương Phan nhìn cảnh đẹp trước mắt chỉ biết tấm tắc cảm thán, nếu cảnh đẹp này ở trên người mình thì tốt rồi,

Cậu ấy lại cúi đầu nhìn bụng bự của mình, điểm tâm trong tay cũng không còn thơm nữa,

Phó Hồi đã rèn luyện thân thể từ khi còn nhỏ, không những khí chất tốt, mà còn không có thói quen xấu, sự kiên trì hơn hẳn người khác, mười năm như một ngày ngày chạy bộ vào sáng sớm, không có mấy người có thể kiên trì như cậu.

Vương Phan nghĩ đến việc giảm cân phải cố gắng rất nhiều, đành phải bỏ suy nghĩ này đi, quyết định nên ăn thì ăn nên uống thì uống.

Vóc người có tốt hơn cũng vô ích thôi, người anh em của tui chắc chắn là người đàn ông mà cả đời này các chị em cũng không có được.

Phó Hồi thay sang bộ quần áo thường ngày xong, đóng lại cửa tủ quần áo, đáp: "Không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, tớ chỉ là người xem người khác đi cứu mỹ nhân thôi."

Phó Hồi kể lại chuyện sáng sớm ngày hôm nay cho Vương Phan nghe, nói đến việc nhặt được chiếc điện thoại di động của chàng trai kia ở bên đường, còn móc ra chiếc điện thoại từ trong túi cho Vương Phan nhìn một cái.

Vương Phan cảm thấy rất ngạc nhiên, sờ sờ cằm kỳ quái nói: "Vậy mà cậu lại mang chiếc điện thoại đó về, rất không giống với tính cách của cậu, không phải cậu không bao giờ xen vào việc của người khác, sợ nhất là phiền toái hay sao?"

Nói đến đây, cậu ấy bừng tỉnh hiểu ra kêu "ồ" một tiếng, lập tức nháy mắt với Phó Hồi, "Có phải anh trai cứu người kia trông rất đẹp trai không! Sau đó cậu động lòng, chuẩn bị lấy việc giữ điện thoại giúp làm lý do, mượn cơ hội làm quen anh ý!"

Vương Phan biết rõ tính hướng của anh em nhà mình, Phó Hồi chưa bao giờ lừa gạt Vương Phan, rất thản nhiên nói ra việc này.

Mỗi khi có cô gái nào đấy tỏ tình, khi từ chối đối phương, cậu cũng sẽ nói rõ ràng mọi thứ cho Vương Phan biết, vậy nên Vương Phan cũng hiểu nguyên nhân chính Phó Hồi độc thân nhiều năm như vậy bởi vì cậu có hơi chút nhan khống.

Nhưng rốt cuộc người đẹp trên thế giới vẫn thuộc về số ít, dựa theo tâm tính của Phó Hồi, cho dù gặp người hợp ý cũng sẽ không chủ động làm gì.

Phó Hồi nhớ lại tướng mạo của chàng trai cứu người kia, mặc dù người ướt nhẹp nên không nhìn rõ lắm, nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn hiện rõ trong đầu cậu.

Vẻ ngoài quả thật khá đẹp. . . nhưng khi cười lên lại lộ ra cả hàm răng trắng tinh, cảm giác có hơi đần.

"Là một người đẹp trai," Phó Hồi rũ mắt xuống trả lời, "Chẳng qua là tớ cảm thấy, vật quý trọng như điện thoại di động rơi vào trong bụi cỏ thì không tốt lắm, lỡ không may có người xấu nhặt được thì sao."

Vương Phan nghe mà chỉ hận rèn sắt không thành thép, cơ hội được quen biết trai đẹp tốt nhường này mà không biết quý trọng.

Phó Hồi không muốn nghe kinh nghiệm làm quen vô dụng của Vương Phan, cầm lấy balo rồi đi ra khỏi phòng,

"Cậu nhanh lên một chút, tiết đầu tiên buổi sáng nay là của thầy An, còn không đi nữa là trễ đấy."

Thầy An là thầy giáo chuyên ngành của bọn họ, nổi danh nghiêm nghị nhất trong trường, trong giờ học chắc chắn sẽ điểm danh sinh viên, cho dù chỉ đi trễ năm phút cũng phải viết bản kiểm điểm.

Vương Phan nghĩ đến thủ đoạn của thầy An, sợ run lập cập, cắn hai cái ăn hết phần điểm tâm, lau miệng vội vàng rồi nhanh chân đuổi theo Phó Hồi: "Đi thôi, đợi tớ một chút!"

....

Giảng đường Đại học Bắc Kinh...

"Các bạn học, bây giờ các bạn đã chính thức tiến vào năm thứ tư, chúng ta đã học xong toàn bộ kiến thức chuyên ngành rồi, các kiến lý luận nên dạy trong trường học, tôi đều đã truyền thụ hết cho các bạn."

Thầy An đứng trên bục giảng nhìn lướt qua các sinh viên đang ngồi trong giảng đường, "Ngay sau đó sẽ là thực hành, trong tháng sau, các bạn học phải đi tìm một công việc thực tập cho bản thân, các bạn học vận dụng kiến thức lý luận vào thực tế đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sinh-vien-tru-quy-binh-thuong/chuong-2-cuoc-goi.html.]

Các bạn học đang ngồi lập tức xì xào bàn tán.

Vương Phan cũng theo đó nhỏ giọng kêu rên: "Tớ cũng có học được kiến thức gì hữu dụng đâu!"

Phó Hồi nhìn Vương Phan một cái, không đáp lời lại, ngày ngày đi học chỉ biết chơi điện thoại, dĩ nhiên là không học được kiến thức hữu dụng gì.

Thầy An vỗ tay một cái, cả giảng đường nháy mắt yên tĩnh.

"Kỳ hạn cho thời gian thực tập là hai tháng, trường học sẽ không sắp xếp đơn vị thực tập cho các bạn, các bạn phải tự đi tìm."

Nói đến đây, ông cầm ra một xấp giấy, "Đây là đơn thu thập ý kiến thực tập, các bạn điền rồi giao cho tôi trước cuối tuần."

Thừa dịp thầy An phát giấy không chú ý đến xung quanh, Vương Phan ngồi cạnh Phó Hồi vặn vẹo toàn thân, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có ý tưởng nào không?"

Phó Hồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời Vương Phan, chính cậu cũng không biết nên đi đâu thực tập.

Từ nhỏ cậu đã sống tùy theo hoàn cảnh, ngay cả khi đăng ký chuyên ngành này, cũng là vì Vương Phan đăng ký, cậu mới đăng ký theo.

May mắn là cả hai người bọn họ đều trúng nghiệp, chỉ là một người được vào chuyên ngành vì số điểm cao nhất, còn một ngươi thì chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn nhập học.

Phó Hồi thu lại ánh mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu chuẩn bị đi đâu thực tập?"

Gương mặt Vương Phan hiện vẻ ưu sầu, suy tư nói: "Có thể tớ sẽ về quê làm giáo viên ở một trường tiểu học nào đó."

Vương Phan thở dài một hơi, đỡ trán nói tiếp: "Từ nhỏ ba tớ đã hy vọng tớ có thể làm giáo viên, nghề nghiệp ổn định, có thể nghỉ đông nghỉ hè, nếu có thể thi đậu biên chế, vậy thì càng không phải lo đến chuyện ăn uống!"

"Làm giáo viên cũng rất tốt," Phó Hồi đáp lại lời Vương Phan, "Sau khi tốt nghiệp cậu trở về thành phố Hải thi vào biên chế đi, biên chế ở thủ đô khó khăn lắm."

"Cũng đúng nhỉ, trong lòng tớ cũng định tốt nghiệp xong thì về quê phát triển sự nghiệp."

Vương Phan nhìn Phó Hồi chưa có dự định gì cho tương lai, liền kề sát vào nhỏ giọng nói, "Hay cậu cũng trở về thành phố Hải làm giáo viên với tớ đi, chúng ta đã học đại học ba năm rồi, chắc chắn ba mẹ cậu cũng rất nhớ cậu."

Vương Phan tiếp tục cổ vũ: "Với cả, cậu cũng thông minh từ nhỏ rồi, thi lấy chứng chỉ hành nghề giáo viên, tớ thi ba lần mới đậu, chắc chắn cậu chỉ cần một lần là được!"

"Điều này thể hiện cái gì, đó chính là cậu có năng khiếu làm thầy giáo á!"

Phó Hồi không hứng thú lắm: "Đợi lúc đó rồi hãy nói."

. . .

Một ngày học tập lại trôi qua, thời gian đảo mắt một cái đã tới buổi tối, khuôn viên trường trở nên yên tĩnh hẳn, trên những con đường trong khuôn viên chỉ có vài bạn học đang đi lại.

Phó Hồi và Vương Phan vùi đầu trong phòng ngủ.

Điều kiện sinh hoạt ở đại học Bắc Kinh rất tốt, hai người một phòng, kiểu giường ở trên bàn học ở dưới điển hình.

Trong phòng ngủ không bật đèn lớn, chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ chiếu sáng một góc phòng.

Vương Phan ngồi trước máy tính, tai đeo tai nghe đang chơi trò chơi, màn hình máy tính sáng lên hiện ánh sáng màu xanh dương, miệng thỉnh thoảng nói ra vài từ trong trò chơi, thỉnh thoảng Vương Phan nhìn sang thấy Phó Hồi vẫn ngồi trước bàn học đọc sách, nên không nói gì nữa.

Phó Hồi lật sách dưới ánh đèn nhỏ, nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang một bên.

Ở một bên bàn học là chiếc điện thoại di động của chàng trai cứu người sáng nay.

Nhắc tới cũng kỳ, cũng đã qua lâu như vậy rồi, đừng nói là cuộc gọi, ngay cả thông báo bình thường mà chiếc điện thoại này cũng không hiện lên cái nào, nếu không phải khi nhấn nút mở máy, điện thoại vẫn sáng lên hiện ra màn hình khóa, Phó Hồi còn cho rằng nó đã hết pin tự động tắt nguồn rồi.

Thời đại bây giờ thật sự có người cả ngày trời không nhìn điện thoại nổi một lần sao?

Phó Hồi nhướng chân mày, điện thoại ném đi mất, cũng không gọi điện hỏi thăm, thật là hào phóng mà.

Hay người đó thật sự bị ngốc ư?

Nhưng cũng không thể không nói, anh trai nhỏ đó thật đẹp mắt.

Phó Hồi ấn ấn điện thoại, hình ảnh xuất hiện trên màn hình là một sân cỏ phía trước một tòa biệt thự.

Tấm ảnh chụp được một tòa biệt thự được thiết kế theo phong cách châu Âu, trong sân có một bóng lưng mơ hồ của một người phụ nữ, ngồi trên ghế đá trong đình, không nhìn thấy rõ diện mạo ra sao, cũng không cách nào đoán được tuổi tác, nhưng xung quanh người nọ là một loại ưu sầu khó vơi.

"Bức ảnh này tải từ trên mạng xuống sao, trông khá nghệ thuật. . ."

Phó Hồi quan sát một phen, "Chắc hẳn anh ta có đặt mã khóa điện thoại nhỉ. . ."

Phó Hồi kéo màn hình khóa lên một cái, quả nhiên xuất hiện yêu cầu nhập mật khẩu, cũng tạm được, biết khóa điện thoại, cũng không đến mức ngốc không còn thuốc chữa.

Trong lúc đang suy tư, điện thoại bất ngờ rung lên, trên màn hình hiển thị một cuộc gọi từ số lạ.

 

[1] Bánh Thủ Trảo (手抓饼) - tiếng Anh: Handcake, được phát triển từ bánh hành và có nguồn gốc ở Đài Loan. Những chiếc bánh mới ra lò được xếp thành hàng nghìn lớp, lớp trong như khăn giấy, khi cầm lên tay sẽ thấy sợi bánh có cả nghìn sợi. Lớp ngoài vàng giòn, lớp trong mềm và trắng.

Loading...