Chạm để tắt
Chạm để tắt

SẼ CÓ NGƯỜI YÊU EM NHƯ VẬY - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-17 00:48:30
Lượt xem: 723

Tôi đi máy bay để thăm bạn trai yêu xa, gặp phải vùng không khí nhiễu động mạnh.

 

Tôi nôn mửa không ngừng.

 

Thậm chí tôi còn viết cả di thư.

 

Khi hạ cánh an toàn, tôi hào hứng kể lại trải nghiệm này cho bạn trai.

 

Anh ấy nghe một lúc, bình tĩnh hỏi tôi: "Em kể xong chưa?"

 

"Kể xong rồi thì anh sẽ đi đọc tài liệu."

 

Câu nói "Chúng ta kết hôn nhanh đi" của tôi mắc kẹt trong cổ họng.

 

Sau đó, anh ấy cau mày hỏi tôi: "Tại sao chia tay? Chỉ vì anh không trò chuyện phiếm với em à?"

 

Tôi đáp: "Đúng vậy, em còn phải cảm ơn anh nữa."

 

"Nếu không rời xa anh, em sẽ không biết được..."

 

"Có người sẽ khắc ghi từng lời em nói vào tim."

 

1

 

Tối thứ Sáu, như thường lệ, tôi ngồi máy bay đi thăm bạn trai yêu xa. 

 

Nhưng lần này không giống như mọi khi, tôi gặp phải thời tiết xấu với luồng không khí hỗn loạn mạnh mẽ.

 

Máy bay lắc lư dữ dội ở độ cao 10.000 mét, thậm chí cả mặt nạ dưỡng khí cũng rơi xuống. 

 

Xung quanh tôi là những tiếng khóc nức nở của hành khách. 

 

Mỗi lần máy bay lắc lư, tôi cảm thấy như cái c.h.ế.t đang vẫy gọi mình. 

 

Tôi đã trải qua 30 phút kinh hoàng nhất trong cuộc đời.

 

Trong cơn tuyệt vọng, tôi mở điện thoại, vội vàng viết vài dòng di thư, cảm ơn những người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

May mắn thay, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh an toàn. 

 

Khi máy bay chạm đất, mọi hành khách đều vui mừng đến rơi nước mắt.

 

Trải nghiệm thoát c.h.ế.t lần này thật quá nguy hiểm, chẳng khác gì một bộ phim kinh dị. 

 

Đến khi ra khỏi sân bay, chân tôi vẫn còn run rẩy. 

 

Trong đầu tôi cứ vang lên câu nói: "Lục Thì Vũ, bạn không c.h.ế.t lần này, chắc chắn sẽ có phúc về sau."

 

Khi máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, tôi bắt xe thẳng đến nhà bạn trai. 

 

Phí Thâm là bác sĩ, thường tan làm rất muộn. 

 

Chúng tôi gần như vào nhà cùng lúc.

 

Đã hai tuần rồi không gặp nhau, nhưng khi thấy tôi, Phí Thâm chỉ khẽ mỉm cười. 

 

Vừa thay quần áo, vừa rửa tay, anh ấy nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh còn phải đọc vài tài liệu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/se-co-nguoi-yeu-em-nhu-vay/chuong-1.html.]

Tôi biết Phí Thâm rất bận, ở bệnh viện thì gặp bệnh nhân, về nhà thì đọc hồ sơ bệnh án, rảnh rỗi lại phải viết bài. 

 

Nếu là thường ngày, tôi sẽ ngoan ngoãn để anh ấy tự do.

 

Nhưng trải nghiệm vừa rồi thực sự quá kinh hoàng, tôi phải chia sẻ với anh ấy. 

 

Tôi vứt hành lý xuống, lao vào vòng tay của Phí Thâm, ôm chặt lấy anh ấy và bắt đầu nói không ngừng. 

 

Tôi kể rằng bên cạnh tôi có một chị đang mang thai 5 tháng, chị ấy đi du lịch một mình. 

 

Tôi đã an ủi chị ấy suốt để chị ngừng khóc.

 

Tôi còn nói rằng mới đây bạn thân của tôi vừa cầu một lá bùa bình an cho tôi, có lẽ lần này thoát nạn là nhờ Bồ Tát phù hộ, nhất định phải đi tạ ơn Bồ Tát khi về. 

 

Tôi vừa khóc vừa cười, nhảy nhót khắp nơi, nói liền mấy phút.

 

Nhưng Phí Thâm vẫn ngồi trên ghế sofa, giữ nguyên tư thế ban đầu. 

 

Một tay anh ấy ôm nhẹ lấy tôi, tay kia đặt trên tay vịn ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt ve không vội vã. 

 

Tôi biết khi suy nghĩ, anh ấy thường có thói quen này. 

 

Nhưng tôi đang kể cho anh ấy nghe một chuyện quan trọng như vậy, làm sao anh ấy có thể lơ đãng được?

 

Tôi gọi anh ấy: "Này, Phí Thâm, em đang nói chuyện với anh đấy!"

 

Anh ấy tỉnh lại: "Anh đang nghe đây."

 

"Em nói xong chưa? Nếu xong rồi, anh đi đọc tài liệu."

 

Phí Thâm có những đường nét khuôn mặt thanh tú, nhưng tính cách của anh ấy luôn là lạnh lùng và xa cách. 

 

Yêu nhau đã bốn năm, tôi hầu như chưa bao giờ thấy anh ấy có bất kỳ biến động cảm xúc nào.

 

Dù là lúc này, khi tôi đang tâm sự về sự sống còn của mình, biểu cảm của anh ấy vẫn không hề d.a.o động. 

 

Như thể những gì tôi nói không phải là trải nghiệm thực sự của bạn gái anh ấy, mà chỉ là một bộ phim kinh dị tồi tệ.

 

Trái tim tôi bỗng nhiên lạnh buốt. 

 

Tôi run rẩy nói: "Phí Thâm, lúc ở trên máy bay em thực sự rất sợ."

 

Nhưng Phí Thâm đã đứng dậy. 

 

Anh ấy bước về phía phòng làm việc, chỉ để lại một câu: "Em không sao là tốt rồi."

 

Không sao là tốt rồi.

 

Chỉ vậy thôi sao?

 

Tôi vừa trải qua một thảm họa cận kề cái chết. 

 

Tôi chăm chú nhìn vào mặt Phí Thâm, cố gắng tìm chút lo lắng, quan tâm hay thương xót từ biểu cảm của anh ấy. 

 

Nhưng tôi chẳng tìm thấy gì.

 

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cảm giác không thể thở nổi.

 

Loading...