Sau khi xuyên thành chủ mẫu Hầu phủ - Chương 11+12

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:59:39
Lượt xem: 3,971

11

 

"Ngươi chính là Khương Cảnh?"

 

Trong ngục tối âm u, tia sáng le lói len lỏi qua khe hở của song sắt.

 

Thiếu niên ngồi đó, gương mặt khuất sau mái tóc rối, tay cầm một cuốn sách cũ kỹ giơ lên hứng ánh sáng đọc.

 

Trên người hắn không ít vết thương, mới cũ xen lẫn, nhưng ánh mắt nhìn lại đây lại vô cùng sắc bén.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta quan sát hắn, hắn cũng đang đánh giá ta.

 

Một lúc sau, Khương Cảnh gật đầu, đặt cuốn sách xuống: "Tham kiến... Di mẫu?"

 

Ta khẽ nhếch môi, hỏi thẳng: "Ngươi muốn ra ngoài không?"

 

"Tất nhiên là muốn."

 

"Vậy thì không thể gọi ta là di mẫu, mà phải gọi một tiếng mẫu thân."

 

Vẻ mặt bình tĩnh của Khương Cảnh lúc này mới có chút biến hóa.

 

Ta sai người mang y phục và thuốc trị thương đến, tiện thể nói qua chuyện của tỷ tỷ.

 

"Hiền chất, ngươi hiện giờ đã là đứa con bị vứt bỏ, chỉ có ta là người tốt bụng nguyện ý giúp ngươi."

 

"Cảnh Nhi." Hắn bỗng bật cười, hất mái tóc ra, lộ ra gương mặt non nớt, thanh âm trong trẻo nói: "Xin mẫu thân đừng khách sáo, gọi ta một tiếng Cảnh Nhi là được."

 

Quả nhiên người thông minh thì không cần nói nhiều.

 

Ta nhìn vị nam chủ tiềm lực này, cảm thấy những ngày tháng sau này hẳn là sẽ rất thú vị.

 

Kẻ mà Khương Cảnh đắc tội là cháu ngoại của một vị sủng phi.

 

Mối quan hệ quanh co khúc khuỷu, cũng không phải hiển hách gì, chẳng qua là hắn không nơi nương tựa, mới bị chèn ép đến bây giờ.

 

Mượn uy thế của phủ Trung Dũng Hầu và một ít vàng bạc, ta rất dễ dàng đã cứu được hắn ra ngoài.

 

Trên xe ngựa rộng rãi sang trọng, ta dặn dò: "Nếu có ai hỏi thì nói là bà con xa đến nương tựa ta, ta thấy thương tình nên nhận làm con nuôi."

 

"Và phải nhớ kỹ, từ nay trên đời này chỉ có Tống Cảnh."

 

"Vâng, nguyện nghe lời mẫu thân." Thiếu niên cúi đầu, ra dáng ngoan ngoãn nghe lời.

 

Ai biết được nội tâm ẩn chứa dã tâm ngút trời.

 

12

 

Sau nửa tháng dưỡng bệnh ở thôn trang suối nước nóng, khi ta trở về phủ, phát hiện cây đào đã ra nụ bị người ta dời đi.

 

Hạ nhân đang hối hả thay thế bằng những cây mai.

 

Lưu ma ma là người hầu hạ bên cạnh ta từ nhỏ, liền bước lên nói rằng: "Là Nguyệt di nương phân phó."

 

Nói gì mà hoa đào dung tục, hoa mai mới tao nhã.

 

Xem ra nàng ta cho rằng hoa đào là do ta trồng, mượn hoa dụ người?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-xuyen-thanh-chu-mau-hau-phu/chuong-1112.html.]

 

Ta cười khẽ, phân phó: "Ngươi đi tìm đại thiếu gia, nói với hắn, trận pháp phong thủy Bước Bước Cao Thăng mà hắn dày công bố trí đã bị phá hủy."

 

Không lâu sau, Lục Nguyên Húc liền tức giận xông vào.

 

Hắn vốn đã xem thường người mẹ ruột không ra mặt này, lúc đầu là vì nhiều năm không gặp, cộng thêm Từ Ánh Nguyệt biết cách giả vờ đáng thương, nên trong lòng còn chút tình thân, mới muốn vì nương mà xin danh xưng cáo mệnh.

 

Nhưng một khi liên quan đến con đường làm quan của hắn, đừng nói là chút tình thân đó, Lục Nguyên Húc có thể mất hết tính người* (lục thân bất nhận: bao gồm bố, nương, anh, em, vợ, con đều không nhận).

 

Nghe nói là cãi nhau một trận long trời lở đất, trang điểm trên mặt Từ Ánh Nguyệt đều bị nước mắt làm nhòe.

 

Thời tiết dần lạnh, ta và Tống Cảnh đang ngồi ăn lẩu, nhi tử liền vén rèm châu bước vào.

 

"Nương, ta mang cho người một bình rượu mai tửu, người xem có thích..."

 

Lục Nguyên Húc đưa chiếc bình rượu nhỏ bằng bàn tay cho thị nữ, nụ cười ôn hòa khựng lại, lời còn chưa dứt đã chuyển sang hỏi:

 

"Vị này là...?"

 

Tống Cảnh buông đũa xuống, đứng dậy hành lễ: "Tham kiến đại ca, tiểu đệ tự Hoài Cẩn."

 

Hắn tuy còn nhỏ, nhưng hành lễ lại đâu ra đấy.

 

Ta đang mải mê nhúng thịt, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên giải thích: "Cha mẹ Cảnh Nhi mất sớm, nhà không người nương tựa, ta thấy hắn ngoan ngoãn đáng yêu, nên nhận làm con nuôi."

 

"Ngươi yên tâm, nó là người nhà họ Tống, ta sẽ không ghi nó vào gia phả Hầu phủ."

 

"Thì ra là Cảnh đệ đệ." Lục Nguyên Húc cười sang sảng, vén vạt áo ngồi xuống, nhìn thấy động tác ta gắp thức ăn cho Tống Cảnh, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn.

 

Đây vốn là đãi ngộ mà hắn được hưởng...

 

"Khi nào thì nương may cho ta bộ y phục mới thế? Tay áo này rách lâu rồi."

 

Lục Nguyên Húc cố ý để lộ tay áo bị sờn chỉ, lắc lư trước mặt ta.

 

Ta từ chối: "Nguyệt di nương thêu thùa may vá rất khéo, để nàng ta làm cho ngươi đi, tuổi tác ta đã cao, mắt mờ tay run rồi."

 

Tống Cảnh đối diện bỗng đỏ hoe mắt: “Thật hâm mộ đại ca, thường xuyên được mẫu thân may y phục, không như ta, áo cũ vá víu hết năm này qua năm khác, nếu như ta có... nhất định sẽ trôn trọng, không để nó hư hại dù chỉ một chút."

 

Lại diễn rồi.

 

Ta thầm khinh bỉ, nhưng bề ngoài lại rất phối hợp thở dài: "Đứa nhỏ đáng thương, ngày mai mẫu thân sẽ may y phục cho con."

 

Lục Nguyên Húc: "..."

 

Hắn oán hận nhìn ta: “Nương, người nên uống nhiều trà Bích Loa Xuân (trà xanh) một chút, kẻo đến cả mùi trà thanh tao này cũng không nhận ra."

 

Cũng thật kỳ lạ, trước kia nguyên chủ đối với đứa con riêng này hết lòng yêu thương, hắn cũng chẳng để ý.

 

Bây giờ vậy mà lại đi tranh giành tình cảm với một đứa nhỏ?

 

Cho dù ta có trì độn tới đâu cũng có thể nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

 

"Không xong rồi!"

 

Đúng lúc này, một nha hoàn hớt hải chạy vào bẩm báo, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên:

 

"Phu nhân, không thấy nhị tiểu thư đâu!"

Bình luận

10 bình luận

Loading...