Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 40: Đều là người một nhà

Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:44:25
Lượt xem: 39

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Trình Dục Minh dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn Lăng Niệm Niệm.

Tim Lăng Niệm Niệm đột nhiên đập nhanh hơn, cô hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Trình Dục Minh, nhẹ giọng mở miệng: “Dục Minh, anh có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi không?”

Trình Dục Minh cười lạnh một tiếng: “Đối với loại phụ nữ hai mặt như cô, tôi nhìn một cái cũng cảm thấy phiền lòng.”

“Dục Minh, tôi không biết rốt cuộc tôi chọc giận anh khi nào! Anh không thấy tôi đã thay đổi sao?” Giọng điệu Lăng Niệm Niệm cao hơn, mím môi nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt chân thành kia khiến Trình Dục Minh có chút đau lòng.

Thay đổi?

Đúng vậy, mấy ngày nay Lăng Niệm Niệm đã thay đổi rất nhiều, bất kể là tính cách hay là gu ăn mặc.

Nhưng đây là thật sự thay đổi hay diễn kịch thì Trình Dục Minh không biết và cũng không muốn biết.

“Cho nên?” Trình Dục Minh híp mắt.

Lăng Niệm Niệm cố lấy dũng khí mở miệng: “Hôm nay tôi có thể cùng anh ăn cơm tối không?”

Cái gì?

Trình Dục Minh có chút mờ mịt.

Cô đi theo mình lâu như vậy hóa ra chỉ mà muốn ăn cơm tối cùng mình, thế mà không dám mở miệng.

Từ khi nào mà cô sợ anh đến thế?

Lăng Niệm Niệm đã từng là một người không sợ trời không sợ đất mà?

Cách một hai ngày cô lại chạy đến văn phòng Trình Dục Minh ở tập đoàn Ngạo Thiên muốn cùng nhau ăn cơm.

Nhưng hôm nay, ngay cả mở miệng cũng trở nên cẩn thận như thế.

Mấy ngày nay anh quá đáng lắm à?

“Ninh Hân đâu?”

“Cậu ấy có việc phải về nhà trước, cho nên có thể không?” Lăng Niệm Niệm cẩn thận chớp chớp đôi mắt, sợ bị từ chối.

Trình Dục Minh nhìn cô như vậy, rơi vào rối rắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-40-deu-la-nguoi-mot-nha.html.]

“Có thể không?” Lăng Niệm Niệm mím môi hỏi lại.   

Giọng điệu và âm điệu của những lời này khiến Trình Dục Minh không khỏi liên tưởng đến khi còn bé.

Khi đó hai nhà là hàng xóm, Lăng Niệm Niệm luôn kéo anh đi mua kẹo hồ lô, không chịu thì kéo ống tay áo của anh, chớp đôi mắt nhỏ: “Có thể không?”

“Được rồi.” Trình Dục Minh trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đồng ý.

“Thật sự!”

Ánh mắt Lăng Niệm Niệm đột nhiên sáng ngời, cả khuôn mặt lập tức trở nên vui vẻ.

Trình Dục Minh nhếch môi theo bản năng không dễ phát hiện, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ừ.”

Âu Dương đứng một bên lại nóng nảy, nói nhỏ dặn dò bên tai anh: “Gia, Tiếu tổng của Giải trí Tinh Quang còn đang chờ anh ở phòng ăn.”

“Niệm Niệm không phải người ngoài.”

Vì thế Lăng Niệm Niệm liền vui vẻ đi theo Trình Dục Minh đến một nhà hàng kiểu Pháp cao cấp.

“Trình gia, Tiếu tổng đã ở bên trong chờ ngài. Mời đi theo tôi.”Quản lý nhà hàng cung kính nghênh đón đưa ba người vào một căn phòng.

Đẩy cửa ra, dưới ánh đèn pha lê là một chiếc bàn tròn lớn, trên đó đặt hoa tươi và đồ ăn.

Người ngồi trên ghế vừa thấy Trình Dục Minh đi vào liền đứng dậy đi tới, mỉm cười vươn tay: “Trình gia, anh tới rồi.”

Sau đó anh ta nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh, nhất thời có chút quen mắt nhưng vẫn không biết là ai, còn tưởng rằng là bạn gái Trình Dục Minh.

Anh ta thâm sâu nói: “Trình gia không giới thiệu người đẹp này một chút à?”

“Sao thế, Tiếu tổng dễ quên như vậy à, ngay cả Lăng Niệm Niệm cũng không nhận ra.” Trình Dục Minh nhếch môi.

Nếu không phải anh đã từng nhìn thấy cô ăn mặc kiểu này thì cũng không tin người trước mắt này là Lăng Niệm Niệm.

Nghe vậy Tiếu Yến kinh hãi, sau đó xấu hổ mỉm cười, vươn tay: “Thật có lỗi, Lăng tiểu thư, thứ cho Tiếu mỗ không có mắt.”

“Sao dám. Là tôi mạo muội quấy rầy, Tiếu tổng không trách tôi là được.” Lăng Niệm Niệm mỉm cười, đưa tay bắt tay Tiếu Yến.

“Sao có thể chứ, chỉ cần là người của Trình gia thì chính là một nhà. Vậy chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện đi. Quản lý, mang thức ăn lên.”

Tiếu Yến dẫn ba người ngồi xuống, Lăng Niệm Niệm ngồi bên trái Trình Dục Minh, Tiếu Yến ngồi bên phải anh.

 

Loading...