Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 15: Cuộc gọi nhỡ

Cập nhật lúc: 2024-08-29 11:54:18
Lượt xem: 60

Thời gian trôi nhanh.

Sáu giờ chiều, từng đồng nghiệp bên cạnh đứng dậy chào hỏi, trên lưng đeo ba lô tan tầm rời đi.

Lăng Niệm Niệm mới xem qua một nửa hạng mục trên tay, không muốn bỏ dở giữa chừng nên cô quyết định ở lại xem nốt, còn lại tuần sau tiếp tục.

Hàn Đình là người cuối cùng rời khỏi, lúc đi ra từ văn phòng tổng giám anh ta nhìn thấy văn phòng vẫn sáng đèn, Lăng Niệm Niệm đang bận rộn trước máy tính.

“Niệm Niệm còn chưa tan ca à? Tư liệu nhiều như vậy, cũng không phải một ngày có thể xem hết.” Anh ta đi tới phía sau Lăng Niệm Niệm, vỗ vỗ bả vai cô.

“Hàn tổng, tôi xem xong hạng mục này rồi về. Anh mặc kệ tôi, đi trước đi.” Lăng Niệm Niệm quay đầu mỉm cười.

“Được, đừng về quá muộn, nếu không chủ tịch Lăng sẽ trách tôi bóc lột nhân viên đấy.”

“Hàn tổng, anh đừng chê bai tôi.”

“Được rồi, vậy cô xem xong hạng mục này rồi về, đừng làm quá muộn, biết chưa?”

“Vâng ạ, cảm ơn Hàn tổng.”

Lại qua một giờ, Lăng Niệm Niệm cuối cùng cũng xem xong trang cuối cùng của tài liệu, sau khi khép tài liệu lại, cô ngáp một cái, duỗi lưng dựa vào ghế, khi nhìn thời gian trên máy tính cô trừng to hai mắt.

10 giờ tối rồi.

“Rột rột.”

Lúc này đột nhiên bụng cô kêu lên.

Lăng Niệm Niệm xoa xoa bụng, cô còn chưa ăn cơm tối!

Cô cầm điện thoại lên nhìn, có bốn cuộc gọi nhỡ, mười tin nhắn wechat chưa đọc.

Lúc trước vì công việc nên cô thiết lập chế độ im lặng cho điện thoại di động.

Lăng Niệm Niệm lật xem một chút, điện thoại và wechat phần lớn là của Lục Ninh Hân, hỏi cô cùng ra ngoài uống rượu không. Còn có điện thoại của mẹ Diêu Phương, đoán chừng là hỏi cô có về nhà ăn cơm tối hay không.

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Diêu Phương: “Alo, mẹ, điện thoại con vừa tắt tiếng, không thấy điện thoại của mẹ. Con ăn ở bên ngoài, mẹ đừng để lại cơm cho con.”

“Được, để mẹ bảo dì Hồng. Niệm Niệm, vậy tối nay con về nhà không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-15-cuoc-goi-nho.html.]

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, Diêu Phương biết, cứ đến tối thứ sáu, Lăng Niệm Niệm sẽ về nhà ở, ngày hôm sau cô sẽ cùng Trình Dục Minh đi thăm ông nội anh.

Chỉ là lần này biết con gái và Dục Minh đã xảy ra mâu thuẫn, cũng không biết có ảnh hưởng đến tâm tình của cô hay không, lại mượn rượu bên ngoài tiêu sầu.

“Dạ có, con ăn khuya rồi về, mẹ, mẹ nhớ để cửa lại cho con nhé. Yêu mẹ.” Lăng Niệm Niệm hôn vào micro một cái, khiến Diêu Phương có chút xấu hổ.

“Đứa nhỏ này, càng ngày càng buồn nôn.”

Cúp điện thoại, Lăng Niệm Niệm lại gọi lại cho Lục Ninh Hân.

Điện thoại vang lên một phút cũng không có ai tiếp, cô lại gọi một lần nữa, lần này sau khi vang lên năm tiếng, rốt cuộc cũng được kết nối.

Không đợi Lăng Niệm Niệm mở miệng, giọng nói của Lục Ninh Hân liền từ trong điện thoại truyền tới.

“Tổ tông, cuối cùng ông cũng chịu gọi lại. Ông bận quá ngay cả điện thoại và tin nhắn của tôi cũng không trả lời.”

“Chuyện ngày hôm qua, cậu và Trình gia sẽ không thật sự cãi nhau chứ?”

“Lăng Niệm Niệm, cậu nói một câu đi!”

Chờ Lục Ninh Hân dừng lại, không nói nhảm nữa, Lăng Niệm Niệm mới nở nụ cười, lên tiếng: “Tiểu Hân Hân, cậu nói không ngừng, làm sao tôi xen mồm vào được.”

“Vậy cậu và Trình gia, không sao chứ?”

Cô không yêu anh, có gì đâu. Nếu không bởi vì cái hệ thống c.h.ế.t tiệt kia, chắc chắn cô sẽ tránh anh càng xa càng tốt.

Lăng Niệm Niệm nói thầm trong lòng vài câu, sau đó làm như không có việc gì nói: “Không sao đâu, hôm nay tôi đến bệnh viện còn gặp anh ấy, ngày mai anh ấy tới nhà đón tôi đi thăm ông nội.”

“Đến bệnh viện làm gì? Cậu bị bệnh? Không phải là đêm qua say rượu làm tổn thương thân thể chứ?” Lục Ninh Hân lo lắng không thôi.

Lăng Niệm Niệm cười khẽ một tiếng: “Hân Hân ngốc, làm sao có thể chứ. Tôi đi thăm em họ của tôi, tốt xấu gì cũng là thân thích.”

Tam quan Lục Ninh Hân vỡ nát.

“Còn đi thăm tiện nhân kia, ngày đó rõ ràng cô ta cố ý tính kế cậu, cậu không nhìn ra sao?”

“Tôi có lý do của mình.” Lăng Niệm Niệm bất đắc dĩ, cũng không thể nói chuyện hệ thống ra nên đành phải mau chóng chấm dứt đề tài này.

“Tôi phục cậu.”

 

Loading...