Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Trúc Mã Kết Hôn - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:01:30
Lượt xem: 653

Sức khỏe tôi vốn đã không tốt, sau sự việc này, tôi về nhà và bị ốm.

Chỉ trong nửa tháng, tôi đã giảm gần mười cân.

Trong thời gian này, Diêm Nguyệt thêm WeChat của tôi, không ngừng gửi cho tôi những bức ảnh của Diêm Thanh và Từ Vi.

Cô ta thường kèm theo vài đoạn văn:

【Nhìn xem, anh tôi cho dù không kết hôn với chị cũng sẽ hạnh phúc.】

【Anh tôi và Từ Vi thực sự rất ân ái, chị chỉ có anh tôi, nhưng anh tôi thì không phải chỉ có mỗi chị.】

【An Ninh, chị đã rút lui, thời gian còn lại chỉ có anh tôi và Từ Vy, chị hãy thành thành thật thật đi!】

Từ Vi cũng không quên gửi thêm những lời lẽ thêm thắt:

【Chị An Ninh, cảm ơn chị đã nhường Diêm Thanh cho em, chị là ân nhân của em.】

【Chị An Ninh, đừng trách anh Diêm Thanh, anh ấy chỉ muốn ở bên em những ngày cuối cùng, sau khi em chết, chị vẫn sẽ ở bên anh ấy, trong thời gian này, chị hãy để cho em…】

Về sau, cô ta càng ngày càng tham lam.

【Chị An Ninh, anh Diêm Thanh đã ở bên em rồi, chị có thể rời xa cuộc sống của anh ấy không? Chúng em đã kết hôn rồi…】

Tôi đã quá phiền với những tin nhắn này, trực tiếp chặn mọi liên lạc, buồn bực rất nhiều ngày.

Thấy tôi gầy đi nhiều, mẹ tôi đau lòng lắm, ngoài việc đi làm thì bà không ngừng nấu canh cho tôi bằng nhiều cách khác nhau.

Tuy nhiên, mọi thứ dường như không có tác dụng, bà thực sự lo lắng và quyết định thay đổi phương pháp, dẫn tôi đi dạo để thư giãn tâm trạng.

Chỉ tiếc là, chưa kịp ra ngoài, tôi đã thấy một vị khách không mời mà đến.

Sau nửa tháng không gặp, Diêm Thanh trông tiều tụy đi rất nhiều, cằm dưới mọc râu không biết bao lâu rồi chưa cạo.

Anh nhìn tôi, giọng nói khàn đặc.

“An Ninh, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Anh đã về một chuyến, thấy em đã đóng gói hết đồ của anh, em có thể nghe anh giải thích một lần không?”

Mẹ tôi định đuổi anh đi, nhưng tôi đã ngăn lại.

Tôi bảo mẹ về trước, tôi sẽ ra ngoài nói chuyện với anh.

Nhìn vẻ mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm của anh, tôi chỉ thấy có chút buồn cười.

“Được, anh nói đi, giải thích đi, anh muốn nói gì với em?”

Diêm Thanh sợ tôi không kiên nhẫn, liền kể tóm tắt sơ lược về chuyện của Từ Vi cho tôi.

“Từ Vi là đàn em khoá dưới, đã thích anh nhiều năm như vậy, anh chỉ muốn hoàn thành một tâm nguyện của cô ấy thôi.”

“Bọn anh không có phát sinh quan hệ…”

Tóm lại, anh ấy cho rằng cô ấy như một bông hoa trắng, còn tôi chỉ là một kẻ gây rối vô lý.

Chỉ là một đám cưới thôi mà, cũng không phải việc gì quá đáng.

Tôi trực tiếp mở ra lịch sử tin nhắn trên điện thoại và ném cho anh ta.

“Nhưng đàn em của anh lại không nghĩ như vậy, Diêm Thanh học trưởng.”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ta ngày càng tối sầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-truc-ma-ket-hon/5.html.]

Tôi quay mặt đi không nhìn anh ta, mặc cho anh xem qua, nhưng ngay lúc đó, điện thoại phát ra một giọng nói.

“An Ninh, sức khỏe của em thế nào rồi?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Là Phù Ngạn Khanh.

Tôi nhận ra có điều không ổn, định cầm điện thoại lên, nhưng Diêm Thanh đã nhanh tay chặn lại.

Tiếp theo, Phù Ngạn Khanh nói: “Phá thai dù sao cũng không tốt cho sức khỏe, em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Phá thai?” Giọng nói Diêm Thanh đã có chút hoang mang: “Phù Ngạn Khanh, cậu nói rõ ràng đi.”

Đầu dây bên kia, Phù Ngạn Khanh im lặng.

“Phù Ngạn Khanh, cậu biết chuyện gì, đừng giả vờ không biết, nói cho tôi biết.”

“Phù Ngạn Khanh!”

Giọng của Diêm Thanh từ bình tĩnh đã chuyển thành gào thét, cuối cùng trở thành hoang mang.

Cuộc gọi bị kết thúc, anh nhìn tôi với vẻ mặt im lặng, đột nhiên sụp đổ, vội vàng bước tới nắm lấy vai tôi, giọng nói run rẩy:

“An Ninh, hãy nói cho anh biết, Phù Ngạn Khanh gọi nhầm số phải không?”

Tôi bỗng nảy sinh một ý nghĩ rất tàn nhẫn.

Cảm giác đau đớn như thế không thể để tôi một người phải chịu đựng.

Diêm Thanh là cha của đứa bé, anh ta nên cùng tôi, biết về sự tồn tại của nó.

Tôi gạt tay anh ra, từ trong túi xách lôi ra tờ giấy, lẽ ra hôm nay tôi định cùng mẹ đi chọn một cái khung ảnh nhỏ để cất giữ tờ giấy đó mãi mãi.

Nhưng giờ thì không cần nữa.

Tôi đặt tờ giấy lên người anh, mỉm cười nhìn anh.

“Không phải gọi nhầm đâu, người anh ấy hỏi chính là em.”

“Trùng hợp làm sao, ngay vào ngày các anh kết hôn, em đã đi bỏ đứa bé.”

Nhìn lên bầu trời trong xanh, tôi cố gắng lờ đi cơn đau xé lòng:

“Có lẽ đứa nhỏ đang nhắc nhở em, cho em nhìn thấy anh lần cuối, nó không muốn sống trong một gia đình bị coi là con của tiểu tam.”

“Vì vậy, em đã hoàn thành nguyện vọng của con, cũng hoàn thành nguyện vọng của anh.”

Khoảnh khắc này, Diêm Thanh hoàn toàn sụp đổ.

Anh nhìn tờ giấy, nghe tôi nói bằng giọng không cảm xúc.

“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn, câu nói đó anh đã nói với em, em vẫn luôn nhớ.”

“Trong hai ngày tốt nghiệp, em vẫn chờ đợi, chờ đợi tin tốt từ anh, chờ đợi lời cầu hôn của anh, đó cũng là thời điểm em chờ đợi, em muốn nói cho anh biết.”

“Nhưng tất cả những điều đó đều là điều anh không muốn, bao gồm cả em.”

Hít một hơi thật sâu, tôi nói ra hết mọi thứ trong lòng, tâm trạng tôi rõ ràng hơn nhiều.

“Lúc đó, anh không cần em.”

“Bây giờ, em cũng không cần!”

Tôi không cần anh nữa!

Loading...