Sau Khi Trọng Sinh Ta Phải Giàu Nhất Thiên Hạ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:57:30
Lượt xem: 969

|11

Thẩm Thư Cẩn nghe xong, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

Nhưng ta vẫn mặt không biểu cảm, không nhìn ra buồn vui.

Sau đó ta ra lệnh cho người hầu bê ra mấy rương sính lễ ra, đây là lễ vật đính hôn mấy năm trước do chính tay Thẩm Thư Cẩn đưa đến.

Giờ đây, cũng coi như vật về chủ cũ.

Thẩm Thư Cẩn nhìn ta rồi lại ngượng ngùng nhìn phụ thân, không ngờ ta lại nói ra lời "thề c.h.ế.t không lấy" như vậy.

Hắn có chút mất mặt nên nói một câu "Từ Nguyệt Uyển, đây là do ngươi nói, đừng hối hận" rồi cáo từ phụ thân.

Sau đó, gọi mấy người hầu bê sính lễ đi.

Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Phụ thân lo ta buồn nên khuyên ta rất lâu, nói sẽ tìm cho ta một người chồng tốt, bảo ta yên tâm đi.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ thân, ngược lại an ủi phụ thân đừng lo lắng cho ta.

Chuyện hôn nhân tự có trời định.

Vừa dứt lời, thái giám trong cung vội vã chạy đến, bảo ta và phụ thân vào cung ngay trong đêm:

"Hoàng thượng có lệnh, mời Từ đại nhân và Từ đại tiểu thư nhanh chóng vào cung!"

"Đại nhân, tiểu thư mau vào cung xem đi, Từ nhị tiểu thư không ổn rồi!"

"Hôm nay Hoàng thượng đến chỗ quý phi uống trà, đúng lúc gặp quý phi và Từ nhị tiểu thư đối thơ nhưng vừa nghe nhị tiểu thư làm mấy câu thơ, không hiểu sao lại nổi trận lôi đình, đập vỡ cả chén trà."

"Bây giờ người đã bị giam vào đại lao rồi!"

|12

Khi ta và phụ thân vội vã đến nơi, Hoàng thượng đang xem lại tấu chương về nữ xuyên không trước đó.

Thấy ta và phụ thân, ông ta đập mạnh tấu chương xuống án thư.

Bọn ta vội vàng quỳ xuống, sau đó các thái giám và cung nữ trong điện đều lui xuống.

Cả đại điện chỉ còn lại ba bọn ta.

Không đợi ta và phụ thân lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Hoàng thượng từ từ truyền đến:

"Khá lắm Từ ái khanh, trẫm không ngờ ái nữ Từ Nguyệt Nhu của khanh lại là nữ xuyên không! Khanh giấu trẫm giỏi thật!"

"Trong đầu nữ xuyên không, ai mà biết chứa những mưu kế gì? Thời đại mà chúng nói nghe có vẻ tiên tiến vô cùng, nếu nữ xuyên không có thể sử dụng cho chúng ta, chẳng phải chúng ta sẽ ngồi hưởng lợi lớn sao?"

"Khanh có biết không, nếu nữ xuyên không rơi vào tay Nam Man, giúp chúng chế tạo thuốc s.ú.n.g và các vật dụng khác, thậm chí là vũ khí tiên tiến hơn thì ngày diệt vong của Đại Chu chúng ta chẳng phải là ngày mai sao?"

Phụ thân nghe vậy vô cùng kinh ngạc, nói không biết gì, trong này nhất định có hiểu lầm.

Hoàng thượng nghe xong thì hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt sắc bén như sói nhìn chằm chằm vào phụ thân, như thể đang kiểm tra xem phụ thân có nói dối hay không.

Sau đó, ông ta chuyển ánh mắt sang ta, đầy vẻ dò xét:

"Vậy Từ đại tiểu thư thì sao? Ngươi có biết không?"

|13

Ta tỏ vẻ ngây thơ, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và kinh ngạc, run rẩy trả lời:

"Tâu Hoàng thượng, nữ xuyên không là gì? Là quái vật sao?"

"Đây là lần đầu tiên thần nữ nghe nói đến nữ xuyên không, muội muội chỉ làm mấy bài thơ, được quý phi nương nương yêu thích, đây là phạm tội gì sao?"

Hoàng thượng tiến đến gần ta, toàn thân tỏa ra hàn ý, thể hiện uy nghiêm của bậc đế vương.

Ông ta liếc nhìn ta, trong mắt đầy vẻ dò xét:

"Ngươi thật sự không biết à?"

Ta sợ hãi run rẩy, nước mắt lưng tròng, liên tục dập đầu:

"Thần nữ thật sự không biết, cũng chưa từng nghe qua nữ xuyên không, thần nữ tin rằng Hoàng thượng sáng suốt công bằng, nhất định có thể tra ra sự thật!"

Thấy lời ta thành khẩn, không giống như nói dối.

Ông ta lại quay sang phụ thân nhưng câu nói tiếp theo của ta khiến ông ta dừng bước:

"Nhưng mà muội muội mười tuổi, vô tình ngã từ cầu thang gỗ của Đông Pha Lâu xuống, tỉnh dậy sau đó thì tính tình thay đổi rất nhiều."

"Có phải liên quan đến chuyện này không?"

Sau đó Hoàng thượng lại nhìn sang phụ thân, ánh mắt khiến người ta rùng mình:

"Nếu đã như vậy, ngươi làm cha sao lại không biết?"

|14

Không đợi phụ thân lên tiếng, ta dập đầu:

"Hoàng thượng sáng suốt, phụ thân thật sự không biết, sau khi muội muội tỉnh lại, không lâu sau mẫu thân đã qua đời. Phụ thân sớm đã có một di nương khác, nàng còn có cốt nhục của phụ thân."

"Di nương lấy cớ dưỡng thai, không muốn chuyển đến Từ phủ cũ nên phụ thân nghỉ lại ở nhà nàng, cơ bản không về phủ."

"Hơn nữa mỗi lần về phủ, hoặc là muội muội không có ở phủ, hoặc là phụ thân tìm ta hỏi vài chuyện trong phủ, sau đó vội vã rời đi."

"Muội muội đúng là đôi khi sẽ nói vài câu hồ đồ nhưng thần nữ không hiểu, chỉ cho rằng muội muội bị ngã hỏng đầu óc. Cho nên mỗi lần trước mặt mọi người, ta đều bảo muội muội cẩn thận lời nói."

"Thần nữ không biết nữ xuyên không là gì, chẳng lẽ là thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người sao?"

"Nếu như vậy, xin Hoàng thượng mời đạo sĩ đến, sớm ngày trừ tà cho muội muội!"

Thấy ta khóc lóc thảm thiết, thậm chí còn lôi cả yêu ma quỷ quái vào, sắc mặt Hoàng thượng mới giãn ra.

Sau đó, ông ta nhìn sang phụ thân, giọng lạnh lùng truyền đến:

"Trẫm sẽ cho người điều tra kỹ, Từ đại tiểu thư thì thôi, nếu Từ ái khanh lừa dối không báo, đừng nói đến cái mũ ô sa này, ngay cả cái đầu này của khanh cũng chưa chắc giữ được."

Ta và phụ thân vội vàng cúi đầu tạ ơn.

Khi dập đầu, ta nở một nụ cười không dễ nhận ra.

Hoàng thượng cứ điều tra đi, hắn sẽ không tra ra được gì về phụ thân.

|15

Sau khi mẫu thân mất, toàn bộ tâm tư của phụ thân đều đặt trên người di nương kia.

Đừng nói đến thứ nữ Từ Nguyệt Nhu, ngay cả đích nữ như ta, ông ấy cũng không gặp được mấy lần.

Di nương kia mê hoặc phụ thân đến mức thần hồn điên đảo, năm ngoái di nương vừa sinh cho ông ấy một đứa con trai.

Phụ thân được con lúc tuổi già nên vui mừng không xiết.

Ông ấy đã sớm quên mất, ở Từ phủ cũ còn có hai đứa con gái.

Nhưng ta không quan tâm.

Chỉ cần phụ thân vẫn chi trả bình thường cho Từ phủ là được, dù sao bổng lộc của ông ấy tạm thời vẫn nuôi sống Từ phủ.

Vì tiền bạc của ông ấy và sự bình yên của Từ phủ, ông nhất định không được xảy ra chuyện.

Mẫu thân nói, đàn ông không đáng tin, phụ nữ chỉ có tiền bạc bên mình mới có thể có được hạnh phúc lâu dài.

Thực ra mẫu thân đã sớm biết, phụ thân ở bên ngoài có nữ nhân khác.

Bà nói lúc phụ thân cưới bà, rõ ràng đã nói cả đời không lấy thiếp, lúc đó bà cười cười không để bụng.

Nhưng sau này bà để bụng, còn ông ấy thì mất lòng tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-phai-giau-nhat-thien-ha/chuong-3.html.]

Mẫu thân sở dĩ một bệnh không dậy nổi, chính là vì có tâm bệnh này.

Mẫu thân dùng cả mạng sống để dạy ta, đừng đặt hy vọng vào bất kỳ ai.

Vì vậy, ta đã tốn hết tâm tư để quản lý Từ phủ cũ, không phải vì phụ thân mà hoàn toàn là vì chính ta.

Đồ cổ, châu báu, tranh chữ quý giá của Từ phủ đều bị ta âm thầm đổi thành bạc, đầu tư vào cửa hàng mới mở của ta.

Đồ hồi môn của mẫu thân cũng bị ta cất giấu riêng, trở thành kho vàng nhỏ của ta.

Ngoài giấy tờ nhà đất cần phụ thân ký tên, toàn bộ những thứ có giá trị trong Từ phủ đều đã bị ta bán đi.

Những chuyện này, phụ thân đều không biết.

|16

Bởi vì thỉnh thoảng phụ thân đến phủ nên những đồ cổ, tranh chữ kia vẫn được treo trên tường, đặt trong phủ đàng hoàng.

Tất nhiên, đó đều là đồ nhái và đồ giả mà ta đã chuẩn bị.

Lúc đầu, để tránh phụ thân phát hiện, ta chỉ đổi một hai bức, phụ thân hoàn toàn không biết.

Sau đó, ta mới dần dần trở nên to gan hơn.

Dù sao phụ thân chỉ sưu tầm, chứ không thực sự có thời gian và hứng thú nghiên cứu những thứ này.

Vì vậy, người đã dọn sạch toàn bộ Từ phủ chính là ta.

Ngay sau đó, ta và phụ thân đang chuẩn bị lui xuống thì thái giám bên cạnh Hoàng thượng xông vào báo gấp:

"Hoàng thượng, có chuyện lớn rồi!"

"Có người cướp ngục, Từ... Từ Nguyệt Nhu mất tích rồi!"

|17

Hoàng thượng lập tức đập vỡ chén trà.

Bọn ta vội vàng theo Hoàng thượng đến đại lao, bên trong đã không còn bóng dáng Từ Nguyệt Nhu.

Còn những thị vệ canh gác thì đã bị thuộc mê làm cho ngất xỉu.

Hoàng thượng định đêm nay sẽ thẩm vấn Từ Nguyệt Nhu, để tiện nên đã giam nàng ở Chiêu ngục của tiền cung.

Nơi này so với thiên lao thì gần cung điện của Hoàng thượng hơn nhiều.

Chỉ là so với thiên lao có nhiều tù nhân và canh phòng nghiêm ngặt thì Chiêu ngục lại không được canh phòng nghiêm ngặt như vậy.

Dù sao Hoàng thượng cũng bắt người ở cung của quý phi, ngoài quý phi ra thì chỉ có vài người bọn ta biết, những người khác đều không biết.

Hơn nữa Từ Nguyệt Nhu lại là nữ tử, đối với nàng mà nói, nàng tuyệt đối không thể trốn thoát.

Lòng ta bỗng chùng xuống.

Nàng cũng giống như nữ xuyên không thứ hai, ngoài biết làm thơ và nói vài câu kỳ quái, ta chưa từng thấy nàng có tài nghệ gì khác.

Ta vốn tưởng hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của nàng.

Không ngờ, nàng lại trốn thoát.

Không đúng không đúng, nhất định là ta đã bỏ sót điều gì đó.

Trong này chắc chắn có một lỗ hổng.

Ta nheo mắt lại, não bộ nhanh chóng suy nghĩ về những người có mặt trong tiệc Xuân Nhật, muốn tìm ra một manh mối.

Cuối cùng, một người hiện lên trong đầu ta.

Thái tử Lý Ngọc.

|18

Ta đột nhiên nhận ra, có lẽ hai người họ đã sớm cấu kết với nhau.

Suy nghĩ quay trở lại ngày tiệc Xuân Nhật.

Từ Nguyệt Nhu đã làm kinh ngạc mọi người trong tiệc Xuân Nhật, vì vậy nàng còn nhận được ngọc bội Liên hoa như ý mà Thái tử tặng.

Lúc đó nàng vui mừng khôn xiết, ánh mắt cứ dán chặt vào Thái tử.

Thấy Thái tử ra ngoài giữa chừng, nàng cũng biến mất một lúc.

Nghĩ đến đây, mắt ta bỗng giật thót.

Ta nhanh chóng sắp xếp lại dòng thời gian.

Từ Nguyệt Nhu làm thơ ở chỗ của quý phi nương nương, sau đó tình cờ gặp Hoàng thượng đến cung của quý phi.

Hoàng thượng lập tức nổi trận lôi đình, để không liên lụy đến quý phi, cũng để phong tỏa tin tức nên giam Từ Nguyệt Nhu vào Chiêu ngục.

Sau đó, Hoàng thượng cho rằng phụ thân và ta biết sự thật nàng là nữ xuyên không nên chờ bọn ta đến.

Nghe Hoàng thượng nói, lúc chờ bọn ta, ông ta đã bảo ngục tốt đưa cho Từ Nguyệt Nhu một cây bút và một tờ giấy, bảo nàng viết ra tất cả những gì mình biết.

Sau đó, ta và phụ thân đến để tự biện hộ cho mình.

Rất nhanh sau đó, bọn ta nhận được thái giám báo tin, Từ Nguyệt Nhu mất tích.

Trong thời gian ngắn như vậy, có thể cứu người ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng nhất định là người rất quen thuộc với địa hình trong cung.

Hơn nữa, người này còn có thể biết tin tức này ngay lập tức.

Chuyện xảy ra đột ngột, lúc đó trong cung của quý phi nương nương chỉ có bốn người.

Hoàng thượng, quý phi nương nương, Thái tử và Từ Nguyệt Nhu.

|19

Ta biết, ngoài Lý Ngọc ra, sẽ không có ai dám mạo hiểm lớn như vậy, cũng sẽ không có ai có khả năng mạo hiểm lớn như vậy.

Từ Nguyệt Nhu nhất định đã hứa với Thái tử điều gì đó mới khiến Thái tử liều c.h.ế.t cứu nàng.

Nhưng ngoài làm thơ, theo ta quan sát thì nàng không đa tài đa nghệ giống như nữ xuyên không thứ nhất.

Còn nhan sắc mà nàng tự nhận trước mặt Thái tử thì càng không đáng nhắc đến.

Thái tử có địa vị tôn quý, muốn bao nhiêu mỹ nhân thì có, những đại thần có lòng nhất định sẽ đưa vào Đông cung như nước chảy.

Sinh ra trong gia đình đế vương, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm cứu một thứ nữ của phủ Thượng thư, tự cắt đứt con đường Thái tử của mình.

Đột nhiên, ta lóe lên một tia sáng, nghĩ ra hai chữ khiến mọi điều vô lý đều có lời giải đáp.

Bằng chứng!

Từ Nguyệt Nhu nhất định đã nắm được bằng chứng gì đó của Thái tử.

Một bằng chứng đủ lớn để khiến Thái tử phải mạo hiểm cũng phải cứu nàng.

|20

Hoàng thượng đau đầu vô cùng, ra lệnh cho thuộc hạ dốc toàn lực tìm kiếm Từ Nguyệt Nhu, nhất định phải tìm được nàng ta.

Phụ thân làm quan nhiều năm, ông ta biết phụ thân không có bản lĩnh cứu người nên bảo bọn ta về phủ.

Lúc về phủ, phụ thân liên tục xin lỗi, nói Nguyệt Nhu biến thành như vậy, ông lại không hề phát hiện ra.

Ông ấy thực sự không quan tâm đến hai đứa con gái bọn ta, cũng đã nợ bọn ta rất nhiều.

Nhưng ta căn bản không nghe lời ông ấy lải nhải.

Tâm trí ta hoàn toàn đặt trên người Từ Nguyệt Nhu.

Ban đầu ta tưởng rằng ngày c.h.ế.t của nàng sắp đến nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Lý Ngọc.

Kiếp này, đối mặt với Từ Nguyệt Nhu, ta nhất định sẽ không nhân từ nữa.

Dù sao, kiếp trước tên tiểu tư kéo ta xuống đáy nước chính là do nàng đích thân tìm người.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...