Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 15: Khó chịu nói không nên lời

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:59:03
Lượt xem: 56

La thị nghe đều cảm thấy đau.

Khương Diệu Diệu cũng trợn tròn mắt.

Một chốc, đều phản ứng không kịp.

Cũng không biết là đập vào hàm răng hay là miệng, Mộ Đình Nhi thậm chí nói cũng không nói nên lời.

Chỉ là cổ họng phát ra âm thanh ô ô.

Khương Ấu An chậm rãi ngồi xổm ở bên cạnh người nàng, đôi mắt sáng ngời mở to quá mức: “A, như thế nào nhặt thỏi bạc, còn có thể đập vỡ răng cửa đâu? Bất quá không quan hệ, gia đình Mộ tiểu thư lớn mạnh như vậy, thiếu răng cửa cũng có thể tìm một vị hôn phu tốt.”

“Khương ——”

Mộ Đình Nhi còn chưa nói xong, Khương Ấu An chặn lại lời nàng nói: “Ta nghĩ về sau, Khương Cẩm Nam nhìn đến ngươi, tất nhiên sẽ nhìn ngươi nhiều hơn hai mắt, rốt cuộc nói chuyện lọt gió, nói như vậy, ta cũng coi như là giúp ngươi đúng không? Bất quá, cảm tạ liền không cần.”

Lời vừa nói ra, Mộ Đình Nhi thiếu chút nữa không ngất xỉu.

Nàng vừa động, m.á.u ở miệng chảy càng nhiều.

Liền nghe được một thanh âm rất nhỏ vang lên.

Âm thanh một cái răng cửa rơi trên mặt đất phát ra tới.

Đồng tử Mộ Đình Nhi co rụt lại, thậm chí có thể nghĩ đến hình ảnh mà Khương Ấu An vừa mới nói kia.

“Ngươi…..Cho ta…… Chờ!”

“Đình Nhi!”

Mộ Đình Nhi một tay che miệng, một tay che lại ngực, đem Khương Diệu Diệu đẩy ra, hướng tới ngoài cửa chạy như điên.

“Aizz, Mộ tiểu thư, ngươi quên mang răng cửa đi, ngươi có thể lưu trữ làm kỷ niệm a!” Khương Ấu An la lớn.

Mộ Đình Nhi chạy như điên, cũng nghe thấy lời Khương Ấu An nói, thiếu chút nữa không ngã trên mặt đất.

“Ấu An……”

La thị mở miệng.

Đứa nhỏ này ngày xưa như thế nào cũng không tức giận, vì không muốn mang thêm phiền toái cho người nhà, đều chỉ là ẩn nhẫn.

Hiện tại……..

“Lục tỷ tỷ, ngươi như thế nào có thể làm như vậy?” Khương Diệu Diệu cắn môi dưới, liếc mắt nhìn La thị một cái: “Tỷ tỷ của Đình Nhi là Mộ Chiêu Nghi, nàng hiện tại…..Aizzz, lục tỷ tỷ ngươi thật sự quá xúc động. Dù hiện tại ngươi đã gả vào thần Nam Vương phủ, người Mộ gia không thể đối với ngươi làm cái gì, nhưng ngươi cũng nên vì người một nhà tam thúc mà suy nghĩ a!”

“Lục tỷ tỷ, ngươi đi xin lỗi Đình Nhi đi!”

Khương Ấu An từ trong tay áo móc ra khăn tay, chậm rì rì chà lau hương tro ở trên tay, nàng lạnh lùng nhìn về phía Khương Diệu Diệu: “Ý của ngươi là, ta không đi xin lỗi, người một nhà tam thúc sẽ bởi vì quan hệ với ta mà bị Mộ gia liên lụy? Hay là nói như thế này, mặc kệ ngày sau Mộ gia đối với người một nhà tam thúc làm cái gì, đều là bởi vì ta sai?”

Ngữ khí của Khương Ấu An tuy chậm mà bằng phẳng, lại vô hình trung có một loại khí thế hùng hổ dọa người, Khương Diệu Diệu theo bản năng liếc mắt nhìn La thị một cái.

Nhưng thấy ánh mắt La thị nhìn nàng rất kỳ quái. 

Khương Diệu Diệu càng nóng nảy: “Lục tỷ tỷ, tam thẩm, ta không phải có ý châm ngòi ly gián…… Thật sự, ta không có…..”

Khương Ấu An cười nhẹ một tiếng: “Ta cũng không có nói ngươi ở đây châm ngòi ly gián, ngươi vội vã giải thích làm cái gì?”

Khương Diệu Diệu gương mặt đỏ bừng, đôi tay túm váy.

Lục tỷ tỷ như thế nào có thể như vậy đâu?

Nàng biết, người một nhà tam thúc đều yêu quý lục tỷ tỷ.

Nhưng nàng cũng muốn người một nhà tam thúc thích nàng a!

Khương Diệu Diệu ủy khuất muốn rớt nước mắt: “Lục tỷ tỷ, ngươi rõ ràng biết ra không phải có ý tứ này, ngươi vốn dĩ liền làm sai, Đình Nhi nàng chỉ là tính tình không tốt mà thôi……”

Khương Ấu An nơi nào không biết ý tưởng trong lòng Khương Diệu Diệu.

Làm nữ chính văn đoàn sủng, nàng thật sự hận không thể để ngươi khắp thiên hạ đều thích nàng.

Kiếp trước chính là như vậy.

Người một nhà tam thúc đối đãi với nàng tốt, Khương Diệu Diệu mỗi lần đều có chút không phục, biểu hiện các loại thân mật.

“Ngươi bị mù hay là bị điếc? Ta làm sai? Ngươi là không thấy được thái độ của Mộ Đình Nhi sao? Ngươi biết nàng tính cách không tốt, cũng biết ta cùng nàng đối đầu, vì cái gì muốn đem nàng mang vào trong tiệm của ta?”

Khương Diệu Diệu trong mắt có nước mắt đảo quanh: “Lục tỷ tỷ, là Đình Nhi chính mình muốn tới, ta ngăn không được……”

“Khương Diệu Diệu, đừng giả vờ ở trước mặt ta, Mộ Đình Nhi thích Khương Cẩm Nam, ngươi nói một câu, mang nàng đi tìm Khương Cẩm Nam, ngươi xem nàng có thể hay không đi theo ngươi!” Khương Ấu An dần dần mất kiên nhẫn, nàng cất bước tới gần Khương Diệu Diệu.

Lại nói: “Ngươi cùng tam thẩm câu đầu tiên nói, đó là cho rằng ta cùng Mộ Đình Nhi tranh chấp, sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán trong tiệm, là muốn biểu đạt cái gì? Làm tam thẩm cảm thấy ta không hiểu chuyện sao?”

Nước mắt Khương Diệu Diệu lăn xuống dưới, thân mình hơi hơi lay động, giống như một đóa hoa trắng nhỏ nhu nhược, tùy thời đều sẽ té xỉu, lại mở to đôi mắt: “Lục tỷ tỷ, ngươi như thế nào xuyên tạc ý tứ của ta, ta là vì suy nghĩ đến việc buôn bán trong tiệm a……”

Khương Ấu An châm chọc cười nhẹ.

“Tam thẩm, người cũng tin lục tỷ tỷ nói sao?” Khương Diệu Diệu một bộ dáng nhu nhược đáng thương.

La thị mặt không biểu tình.

Nàng không phải là những người Khương gia ngu muội đó.

“Thất tiểu thư vẫn là đi về trước đi!”

Khương Diệu Diệu càng thương tâm, xoay người muốn rời đi, chỉ là còn chưa đi đến bên ngoài, liền nhìn đến Khương Cẩm Nam đang đứng bên cạnh cửa.

Khương Ấu An cũng sửng sốt.

Sắc mặt Khương Cẩm Nam rất khó coi.

Trái tim Khương Diệu Diệu mạc danh trầm xuống.

Nàng nghĩ đến những lời vừa rồi Khương Ấu An nói…..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-15-kho-chiu-noi-khong-nen-loi.html.]

Ngũ ca đều nghe thấy sao?

Sắc mặt Khương Diệu Diệu dần trắng bệch.

Đột nhiên, thân thể nàng hơi lung lay, liền như vậy thẳng tắp té xỉu trên mặt đất.

“Tiểu thất?!”

Khương Cẩm Nam theo bản năng hô lên.

Khương Ấu An nhìn đến Khương Diệu Diệu lúc ngất đi ngón tay cử động hai cái.

Nàng không tiếng động cười lạnh.

Xoay người liền tiến vào phía sau cửa hàng.

“Tiểu thất? Ngươi làm sao vậy?”

Khương Cẩm Nam nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Ấu An, sau khi nhìn thấy nàng tiến vào phía sau cửa hàng, lúc này mới ôm nửa người Khương Diệu Diệu lên: “Ngươi tỉnh lại đi, tiểu thất!”

La thị cũng không nghĩ tới Khương Diệu Diệu đột nhiên sẽ ngất xỉu đi.

Đang muốn mở miệng đề nghị có muốn tìm đại phu hay không, ai biết giây tiếp theo, Khương Ấu An từ phía sau cửa hàng ra tới, trong tay bưng một chậu sắt.

Không đợi Khương Cẩm Nam phản ứng, Khương Ấu An lạnh một khuôn mặt, một chậu nước liền cứ như vậy đổ lên người hai người.

“Tiểu lục…..”

Khương Diệu Diệu cũng mở mắt, nàng kinh hô một tiếng.

Khương Ấu An mặt không biểu tình: “Nếu tỉnh, liền có thể lăn.”

“Tiểu lục…..” Khương Cẩm Nam lại lần nữa mở miệng.

Mới nói hai chữ, Khương Ấu An đem chậu sắt trên tay hướng trên mặt đất quăng thật mạnh: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Lăn!”

Không hiểu vì sao, đôi mắt Khương Cẩm Nam có điểm toan.

Lại tức, lại có điểm khó chịu.

Tay hắn đỡ lấy Khương Diệu Diệu không khỏi nắm chặt, cho đến khi Khương Diệu Diệu đau hô một tiếng, Khương Cẩm Nam rũ mắt, bế lên nàng, bước nhanh rời đi.

Sau khi đi ra cửa hàng, Khương Cẩm Nam nhịn không được dừng lại bước chân.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Khương Ấu An một cái.

Vừa lúc đem Khương Ấu An bốn mắt nhìn nhau.

Nàng mặt không biểu tình, đáy mắt không có một tia gợn sóng.

Một chốc kia, lại làm Khương Cẩm Nam cảm giác vị trí mềm mại nhất trong trái tim của mình, bị đụng phải một chút.

Cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Cửa Khương phủ.

Khương Cẩm Nam đem Khương Diệu Diệu từ trong xe ngựa ôm ra tới.

Mới vừa vào cửa, liền gặp nhị ca Khương Tu Trạch đang muốn ra cửa.

“Sao lại thế này? Diệu Diệu, tóc ngươi như thế nào đều ướt?”

Khương Diệu Diệu trong lòng cũng thực bực bội.

Ở trên xe ngựa, nàng cùng ngũ ca nói chuyện, ngũ ca cũng là thất thần.

“Nhị ca, ta không có việc gì……..”

Lời nói tuy là như thế nói, nhưng hốc mắt Khương Diệu Diệu lại hơi phiếm hồng.

Ánh mắt Khương Tu Trạch tức khắc trở nên sắc nhọn: “Lại có quan hệ với Khương Ấu An?”

Khương Diệu Diệu nghe vậy, tức khắc vội vàng giải thích nói: “Nhị ca, lục tỷ tỷ nàng không phải cố ý….”

Vốn dĩ Khương Cẩm Nam đang cảm thấy mệt mỏi, bỗng nhiên nhìn về phía Khương Diệu Diệu.

Khương Diệu Diệu lại là mắt trông mong nhìn Khương Tu Trạch, hoàn toàn không có chú ý tới tầm mắt của Khương Cẩm Nam dừng ở trên người nàng.

“Ngươi còn che chở nàng? Ta liền biết, ngươi gặp được nàng liền không có chuyện gì tốt!” Khương Tu Trạch đen mặt: “Ngày sau chờ nàng về nhà, ta tất nhiên phải giáo huấn nàng một trận thật tốt!”

Khương Cẩm Nam chậm một nhịp nhìn về phía Khương Tu Trạch, một cái chớp mắt, hắn thậm chí thần sắc có chút hoảng hốt, hỏi: “Nàng sẽ còn trở về nhà sao?”

Giọng nói Khương Cẩm Nam không lớn, nhưng Khương Tu Trạch nghe rất rõ ràng, chỉ là hắn cũng ngẩn người.

Theo sau, thực kiên định nói: “Như thế nào sẽ không về nhà? Nàng khẳng định sẽ về nhà!”

Lời này nói xong.

Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.

Khương Cẩm Nam không hé răng.

Khương Tu Trạch cau mày.

Khương Diệu Diệu trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.

“Nhị ca, ta lạnh……..”

Khương Tu Trạch lúc này mới giãn mày, tiếp nhận Khương Diệu Diệu từ trong lòng n.g.ự.c Khương Cẩm Nam, ôn nhu nói: “Nhị ca đưa ngươi trở về phòng.”

 

 

 

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...