Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Trở Lại Thế Giới Nhiệm Vụ, Ta Tuyệt Vọng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-13 11:11:13
Lượt xem: 69

“Thư Thư, thân thể nàng không khỏe, ta đưa nàng ấy về trước.” Tiêu Dật nửa ôm lấy Châu Tô, bối rối nói.

Ta từ từ đứng dậy, “Đi cùng đi, ta cũng muốn đi dạo một chút.”

Có vài chuyện, phải xé toạc ra mà nói rõ ràng, và ta không muốn chờ đợi một cách thụ động nữa. Tiêu Dật đứng yên tại chỗ, không di chuyển.

Châu Tô và bà tử cùng nhíu mày, có lẽ chưa từng thấy ta không biết điều như vậy.

Ta nâng mí mắt lên, mỉm cười nói, “Ta cũng muốn tiễn Châu Tô cô nương, có gì bất tiện sao?”

“Không, không phải.” Ánh mắt Tiêu Dật d.a.o động, trên mặt thêm chút phiền muộn.

“Vậy đi thôi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Khi ta đứng trước sân của Châu Tô, ta mới chợt hiểu tại sao họ lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy.

Thì ra, vừa ra khỏi phòng ngủ và chỉ cần rẽ một cái, tiểu viện của nàng nằm ngay trong rừng mai. Có thể nói, khoảng cách gần trong gang tấc.

Cánh hoa rơi như mưa bụi, tầng tầng lớp lớp, khiến vai người ta trĩu nặng.

Ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, nhìn họ thân mật dựa vào nhau, từ từ đi vào bên trong.

“Cô nương thấy rồi chứ,” bà tử nhướng mày, nói nhỏ: “Dù ngươi có mưu tính thế nào cũng vô ích, trái tim của điện hạ ở đâu, bà già này những năm qua nhìn rõ mồn một.”

“Khi điện hạ sa sút, ngươi đã bỏ đi, giờ lại muốn quay về hưởng thụ, mơ tưởng!” Bà ta hất tay áo, thẳng thừng đi theo họ.

Vậy, Tiêu Dật cũng nghĩ như vậy sao? Đột nhiên ta cảm thấy khó thở.

Khi hoa rơi phủ đầy tà váy của ta, Tiêu Dật mới nặng nề bước ra khỏi cửa phòng.

Hắn tránh ánh mắt, lặng lẽ nắm tay ta. Ta cũng im lặng, tê tái bước theo. Cuộc nói chuyện này, không thể tránh được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-tro-lai-the-gioi-nhiem-vu-ta-tuyet-vong/chuong-4.html.]

Ra khỏi phủ Thái tử, Tiêu Dật thẳng thắn dẫn ta đến lãnh cung.

Đó là nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ, kết tình, và hứa hẹn cả đời.

“Thư Thư, nàng yên tâm, ta sẽ cưới nàng.” Tiêu Dậy nói bằng giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại hướng về nơi khác, như một sự bù đắp không cam tâm tình nguyện.

“Tiêu Dật,” lòng ta đắng chát, nhưng vẫn cười, “Năm đó trong lãnh cung, gạo bị mốc, ta không nỡ để chàng đói, đã đi trộm bánh bao từ ngự thiện phòng cho chàng, còn mình thì uống bát cháo mốc ấy.”

Hương vị của bát cháo mốc đó ta vẫn nhớ đến tận bây giờ, mùi vị ghê tởm lan tỏa, khiến cổ họng ta nổi gai.

“Thư Thư—” Tiêu Dật ngước mắt nhìn ta, mắt đỏ hoe.

Ta ngăn hắn lại, lắc đầu, “Ta nói điều này không phải để mong chàng cảm kích, chàng kiên nhẫn nghe ta nói hết.”

“Năm năm trước chàng nói sẽ đợi ta, ta tin nên quay lại tìm chàng, nghĩ rằng chúng ta sẽ như xưa.”

“Ta không đợi nàng sao?” Tiêu Dật đột nhiên kích động, “Quy Hề Viên từng cây cỏ, đều do ta ba năm qua tự tay xây dựng, nàng rời đi mà không có lý do, nhưng ta vẫn giữ vị trí Thái tử phi cho nàng!”

“Vì thế ta không trách chàng,” ta nhìn không rời nét mặt, sống mũi, và đôi môi đã từng hôn bao lần của hắn, “Nhưng chỉ có vậy thôi. Ta sẽ không chia sẻ phu quân với bất kỳ ai, Tiêu Dật.”

Ta ngẩng đầu hít thở, cố nuốt xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng, “Chàng đối với ta, giống như bát cháo mốc kia, dù có cố nuốt xuống, sớm muộn gì cũng sẽ nôn ra.”

Đồng tử Tiêu Dật co rút lại, không thể tin được, “Thư Thư, nàng tàn nhẫn như vậy sao? Châu Tô chỉ thay thế nàng, an ủi nỗi đau nhớ nhung ba năm qua của ta mà thôi.”

“Trong tim ta luôn chỉ có nàng,” hắn nắm chặt vai ta, hơi run, “Nếu nàng không thích nàng ấy xuất hiện, ta sẽ đưa nàng ấy đi xa, được không?”

“Tiêu Dật, từ lúc chàng cho phép nàng ta xuất hiện bên cạnh, chúng ta đã không còn khả năng nào nữa rồi, huống hồ chàng đã động lòng với nàng, làm sao mà ta có thể không nhận ra.”

Ta dứt khoát lùi lại một bước, thoát khỏi tay hắn.

Chàng thiếu niên nhút nhát, hay ngại ngùng ngày xưa đã không còn.

Hiện tại, phản chiếu trong mắt ta chỉ còn là vị Thái tử tôn quý của Dục Triêu.

Loading...