Sau khi tái sinh, tôi tìm người kết hôn cho cô bạn thân yêu của mình - Chương 2: Tái sinh

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:44:18
Lượt xem: 47

2. Trọng sinh sống lại 

"Mạt Mạt, Dương Nghị không trả lời tin nhắn của tớ, cậu nghĩ xem có phải anh ấy không còn yêu tớ nữa phải không?"

"Tớ muốn chia tay với anh ấy."

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Lâm Tịch trông có vẻ đáng thương, nhưng cuộc trò chuyện quen thuộc lại làm tôi ngạc nhiên.

Đó là ba năm trước, Lúc Lâm Tịch và Dương Nghị đã hẹn hò được hai tháng.Tôi lờ đi vẻ mặt suy sụp của Lâm Tịch, rồi ngẩng đầu lên và nhìn kỹ xung quanh.

Cách bố trí ấm áp và quen thuộc khiến tôi rơi nước mắt.

Đây là nhà của tôi, một ngôi nhà nhỏ tôi tự mua. Sau đó, vì lời nói của Lâm Tịch, tôi quay người đưa giấy chứng nhận bất động sản cho cô ấy rồi đi ra ngoài thuê nhà. Nghĩ đến tất cả những điều tôi đã làm cho người phụ nữ này ở kiếp trước, tôi không khỏi bật cười.

May mắn thay, vẫn còn sớm, ngôi nhà vẫn chưa được đổi chủ, công ty cũng vậy.

Nếu Lâm Tịch là bộ não tình yêu thì tôi là bộ não tình bạn. Không ngoa khi nói rằng tôi có thể nhảy xuống sông xuống biển, trao hết tâm can cho người bạn thân yêu Lâm Tịch của mình. 

Lâm Tịch đã không làm tôi thất vọng, cuối cùng đã đ.â.m c.h.ế.t tôi bằng chiếc xe tôi mua cho cô ấy.

Thật may mắn, Chúa đã cho tôi một cơ hội khác.  

Lần này, tôi sẽ không trao mọi thứ cho một người ngu ngốc như vậy.  

"Mạt Mạt?"  Thấy tôi vẫn chưa trả lời, Lâm Tịch cảm thấy kỳ quái, khàn giọng hỏi lại.  

Khi định thần lại, tôi nhìn thấy "người bạn thân" của mình đang khóc đến mắt đỏ hoe, tôi điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh lại.

Nếu là ở kiếp trước, tôi sẽ ôm cô ấy vào lòng để an ủi và chửi bới Dương Nghị.  Đáng tiếc bên trong lớp vỏ bọc này lại là Từ Mạt Mạt 26 tuổi, người đã bị chính cô bạn thân thiết nhất của mình phản bội.

Tôi khẽ mỉm cười, bước tới nhẹ nhàng ôm Lâm Tịch, thì thầm vào tai cô ây.  

"Dương Nghị sao có thể không yêu cậu được? Năm đó chính anh ấy là theo đuổi cậu mà."

  

Dương Nghị và Lâm Tịch là bạn cùng lớp đại học và quen nhau vào năm họ tốt nghiệp.  

Người mà Dương Nghị theo đuổi chính là Lâm Tịch, tỏ tình rất khoa trương, hoa và bánh đều có sẵn, mọi yêu cầu của Lâm Tịch đều được đáp ứng.  

Khoảng thời gian đó, người mà Lâm Tịch cùng tôi bàn luận nhiều nhất chính là người đàn ông này.  

Dương Nghị gần như không tốn chút công sức nào đễ dỗ dành cô ấy. Lâm Tịch coi hắn như báu vật, mọi việc đều trông cậy vào hắn.  

Cái tên này khiến m.á.u trong lồng n.g.ự.c tôi dồn dập.  

Kiếp trước, đến cuối đời tôi mới biết mục tiêu cuối cùng của hắn ta chính là công ty của tôi. Đó là công ty mà họ Từ tôi đã gây dựng nên qua nhiều thế hệ.  

Đời này, tôi sẽ không bao giờ để hắn ta đạt được ước muốn của mình nữa.  

Dương Nghị, chúng ta sẽ chờ xem.  

Lân Tịch dường như cảm động sau khi nghe lời của tôi và ngừng khóc.

"Vậy tại sao anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ chứ?"  

Bởi vì hắn ta đang lưu luyến cô gái thôn quê hiền hòa nào đó rồi, đồ ngốc ạ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-tai-sinh-toi-tim-nguoi-ket-hon-cho-co-ban-than-yeu-cua-minh/chuong-2-tai-sinh.html.]

Trong lòng tôi cười khẩy, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ cảm xúc gì.  

"Có phải cậu đã làm gì đó khiến anh ấy không vui phải không?" 

 

"Nhìn cậu xem, khi cậu không vui thì cậu sẽ không trả lời tin nhắn của anh ấy, anh ấy chắc chắn cũng như vậy rồi."  

  

Cười chết, hắn ta không những không trả lời tin nhắn của tôi mà còn biến mất khỏi thế giới.  

  

Mỗi lần cô ấy tỏ ra nóng nảy một chút, tôi phải dỗ dành cô ấy ít nhất hai tuần. Chiến tranh lạnh đối với cô ấy thật dễ dàng.  

Nhưng tôi thực sự chán ngấy việc này, lần nào tôi cũng cảm thấy thật nhàm chán. 

 

Giờ nghĩ lại, tôi giống như một con cún luôn vẫy đuôi hơn là bạn của cô ấy.  

Thật khiêm tốn làm sao.  

Tôi tự cười nhạo chính mình.

Lâm Tịch hoàn toàn bị tôi thuyết phục, nức nở lau nước mắt trên mặt, bắt đầu tự suy ngẫm.

"Lần trước cùng anh ấy đi chơi, tớ đến muộn, hình như anh ấy có chút không vui, tớ liên tục xin lỗi, không biết anh ấy có tha thứ cho tớ hay không."

Xin lỗi?  

Khi từ này xuất hiện trên người Lâm Tịch, tôi thực sự rất ngạc nhiên.  

Lâm Tịch không bao giờ xin lỗi tôi, mỗi lần tôi đều cúi đầu cầu xin hòa giải.  

Cô ấy giống như một đại phu nhân, muốn tôi sắp xếp mọi việc cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy không hài lòng về điều gì đó, cô ấy sẽ không ngừng mất bình tĩnh.  

Sự đối xử bất công khiến tôi thở nặng nhọc hơn một chút.  

Chống cự lại ham muốn bóp cổ cô ấy, tôi cúi đầu điều chỉnh cảm xúc của mình.  

Không sao đâu, không sao đâu, thời gian còn dài, không việc gì phải vội. Tôi sẽ bắt cặp đôi khốn nạn này phải trả giá xứng đáng.  

"Đúng rồi."  Tôi lại nói nhỏ nhẹ  

"Nhìn hai người xem, khi không vui trông giống hệt nhau. Chẳng phải điều này có nghĩa là hai người sinh ra là dành cho nhau sao?"  

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Tịch đột nhiên sáng lên. Cô ấy nhìn tôi chờ đợi.  

"Thật sao, Mạt Mạt?

Tất nhiên là giả rồi, đồ ngốc.

"Tất nhiên rồi."  

"Xin chúc mừng, cậu đã tìm được định mệnh của đời mình."  

Lâm Tịch bật khóc, ôm chặt lấy tôi.  

"Mạt Mạt, cậu thật tốt bụng."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...