SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI MUỐN THÀNH TOÀN CHO HỌ - Chương 16 - 17

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:30:16
Lượt xem: 6,518

CHƯƠNG 16 

Khi quay về phòng riêng, Giang Ninh Dật đã đến rồi.

Anh ta như vừa đóng phim thần tượng xong.

Một bộ vest lịch sự, nhíu mày ngồi đó, tay phải không ngừng nghịch chiếc đồng hồ hiệu của tay trái.

Thỉnh thoảng lại vô tình liếc mắt nhìn chàng trai đi xem mắt ở đối diện, sau đó lại chép miệng chê bai.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Giang Ninh Dật ngước mắt nhìn lên, đứng dậy, sải một bước dài đến trước mặt tôi.

Anh ta ôm lấy eo tôi kéo vào trong ngực: "Em yêu này, sao em dám mang con của anh đi lấy chồng khác?"

Tôi: "..."

Tôi cố lấy hơi yếu ớt hỏi Giang Ninh Dật: "Anh đóng phim đến choáng đầu rồi à?"

Giang Ninh Dật nhìn tôi nhẹ nhõm.

"Trời lạnh rồi, tập đoàn Vương thị cũng nên phá sản rồi."

Tôi: "..."

Tôi không kìm được mà chui đầu vào lòng Giang Ninh Dật.

Hình như chàng trai họ Vương đi xem mắt đã chửi: "Bệnh hoạn."

Anh ta đứng dậy lườm Giang Ninh Dật và tôi, rồi bỏ đi.

Khi người kia đi, tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Giang Ninh Dật: "Phong cách này của anh là sao vậy, ngứa mắt ch///ết đi được!"

Giang Ninh Dật ngạc nhiên xoa đầu: "Hả? Ngứa mắt lắm sao? Tôi nghe đoàn phim bên cạnh nói rằng, các cô gái bây giờ đều thích kiểu này!"

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt ch///ết chóc, đe dọa: "Đóng phim thì đừng có đi lang thang, tránh xa mấy truyện không lành mạnh đi."

Giang Ninh Dật cười cợt: "Được thôi, bà chủ ơi!"

Vừa nói đùa, chúng tôi vừa tới cửa.

Ngay khi cửa phòng mở ra, một tiếng hét thất thanh vang lên ngoài hành lang.

"Á! Gi//ết... Gi//ết người!"

Bảo vệ nhanh chóng có mặt, ổn định an ninh tại hiện trường.

Tôi nhìn từ xa.

Máu tươi từng giọt lan ra, người nằm trên đất là Thẫm Như Nguyệt trợn tròn mắt, ch///ết vẫn không thể nhắm mắt.

Còn người quỳ trước mặt cô là Quý Tự cầm dao.

Quý Tự đã đích thân gi//ết ch///ết người tình của mình, người mà anh ta đã liều cả mạng để cứu cách đây ba năm.

Thật là một sự châm biếm.

CHƯƠNG 17 

Khi cảnh sát đến, Quý phu nhân cũng đến.

Dì ấy nhìn Quý Tự đã trở thành hung thủ gi//ết người, trực tiếp ngất xỉu vì choáng váng.

Tôi mới để ý thấy, sau một thời gian không gặp, trông Quý phu nhân già đi mười tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-song-lai-toi-muon-thanh-toan-cho-ho/chuong-16-17.html.]

Gia đình họ Quý, xem như xong đời hoàn toàn.

Tôi đưa Giang Ninh Dật đến đoàn phim bên cạnh, trả lại trang phục cho họ.

Lúc này, mẹ tôi gọi điện về.

Giọng mẹ không thể tin được từ trong điện thoại vang ra: "Ôn Ninh! Con vậy mà lại có thai trước khi kết hôn!"

Tôi đang chuẩn bị giải thích với bà, thì ngay sau đó, giọng nói ngạc nhiên của mẹ lại vang lên.

"Con có tiền đồ quá! Ôi, mẹ sắp được làm bà mất rồi... Không được, mẹ phải khoe với các chị em của mình.

"Hahaha, mẹ sắp được làm bà rồi! Ông già nhà ta, ông sắp được làm ông ngoại này!"

Tôi lặng lẽ cúp máy: "Xong đời rồi, lại phát điên thêm nữa."

Giang Ninh Dật đút tay vào túi quần, vô tình nói: "Nghĩ cho kĩ đi, như vậy một năm không phải không cần đi xem mắt nữa rồi."

"Nhưng một năm sau, tôi lấy đâu ra một đứa con cho mẹ tôi? Đừng nói là đi mượn một đứa con ở đoàn phim bên cạnh đấy."

Lúc này, Giang Ninh Dật đột nhiên đứng thẳng người, hơi ngượng ngùng chớp mắt với tôi.

"À... Cô thấy tôi được không? Cố gắng bây giờ vẫn chưa muộn!"

Tôi ôm ngực, tim đập thình thịch: "Anh..."

Giang Ninh Dật đầy mong đợi nhìn tôi.

"Một đứa cháu ngoại lớn như thế này, mẹ tôi sẽ chấp nhận chứ?"

Giang Ninh Dật chân loạng choạng, suýt nữa thì ngã lăn ra sàn.

Anh ôm mặt, nước mắt rưng rưng: "Xong đời rồi, cô thực sự muốn làm mẹ đường của tôi."

"Tiền đồ từ từ, con đường còn rất xa!"

Tôi nhìn Giang Ninh Dật làm trò, không nhịn được bật cười.

Giang Ninh Dật lúc này mới phản ứng lại, biết tôi đang trêu anh.

Anh chu môi, tủi thân níu lấy góc áo tôi: "Hu hu hu, cô nỡ trêu chọc người ta, tôi phải giận dỗi..."

Tôi sởn hết cả gai ốc vì sự diễn trò của anh, giật lại góc áo và đi nhanh hơn.

Giang Ninh Dật đứng bất động.

Tôi thong thả lên tiếng: "Nhanh lên, mẹ chúng ta gọi anh về ăn cơm."

"Mẹ chúng ta ư?"

"Bà ngoại của anh đấy."

"He he he, he he he..."

...

Hai người vừa đi vừa cãi, đi được một lúc.

Ánh nắng chiếu xuống, hai cái bóng từ từ áp vào nhau, dần dần chồng lên nhau.

Kể từ đó, cuộc đời tôi chính thức mở ra một chương mới.

Hết.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...