Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Phá Sản, Cha Đã Bán Tôi Cho Kẻ Thù Của Ông - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:44:58
Lượt xem: 492

1.

Dù tôi đã ngoan ngoãn phục tùng, Thiệu Từ Lễ vẫn giam cầm tôi trong chiếc lồng son xa hoa.

Ngồi tựa đầu bên khung cửa sổ, tôi lặng lẽ lắng nghe thanh âm nhộn nhịp bên ngoài.

Tiếng giày da đều đặn bỗng khựng lại, thay vào đó là chất giọng trầm thấp quen thuộc.

"Cô ấy vẫn chưa chịu ăn uống gì sao?"

Giọng nói ngập ngừng của người hầu vang lên.

"Dạ, à không... thưa cậu chủ."

"Lục tiểu thư ăn rất nhiều, còn nhiều hơn cả khi ở nhà cũ."

"..."

Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, cánh cửa bất ngờ bật tung trước khi tôi kịp phản ứng.

Chưa kịp định thần, tôi đã bị siết chặt trong vòng tay rắn chắc.

"Có vẻ em thích nghi khá tốt, xem nơi này như nhà mình rồi nhỉ?"

Giọng nói lạnh lẽo như băng giá vang lên bên tai, không rõ là tức giận hay mỉa mai.

Vòng tay siết chặt lấy eo tôi, đau nhói.

Nhưng tôi không kháng cự, trong hoàn cảnh này, phản kháng chỉ là hành động vô nghĩa.

Tôi vòng tay qua cổ hắn, ghé sát hơn và cất tiếng:

"Tôi từng là tiểu thư con nhà tài phiệt, nào ngờ lại rơi vào kết cục bi thảm thế này."

"Giờ đây gia đình ly tán, tôi bị giam cầm dưới tầng hầm bởi một kẻ tàn ác."

"Hôm nay là ngày thứ tư tôi phát điên. Cho tôi 50 tệ, anh sẽ được nghe kế hoạch trả thù của tôi..."

"..."

Tôi bị ném mạnh lên giường.

"Chưa đủ no sao?"

Hắn chậm rãi nới lỏng cà vạt.

Rồi nâng cằm tôi lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

"Hay là muốn ăn thêm thứ gì khác?"

Không thể phủ nhận, Thiệu Từ Lễ sở hữu một vẻ ngoài xuất chúng, đẹp như tranh vẽ.

Chính vì thế, khi còn niên thiếu, hắn đã lọt vào mắt xanh của một thương nhân quái gở, bị xem như thú cưng nuôi nhốt trong lồng.

Hắn bị giam cầm và trưng bày trong chính ngôi nhà của tôi.

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh người cha cầm cây kẹo mút, ra lệnh cho tôi bày trò trêu chọc thiếu niên bị nhốt sau lớp kính lạnh lẽo.

Ai có thể ngờ rằng, chàng trai trầm lặng năm nào, giờ đây lại trở thành kẻ nắm trong tay quyền lực ngập trời.

Hắn đẩy gia đình tôi vào ngõ cụt.

Cha vào tù, chị gái nhiều lần tìm đến cái chết, mẹ kế hóa điên.

Thứ duy nhất hắn muốn là tôi, muốn tôi ở bên cạnh hắn.

Bởi vì... tôi từng lén lút trao cho hắn lời hẹn ước.

Rồi nhẫn tâm ruồng bỏ khi hắn khốn cùng nhất.

2

Cơn đau bất ngờ kéo tôi về thực tại.

Đối diện với ánh mắt sắc bén, tôi cảm nhận sợi dây da lạnh lẽo siết chặt lấy cổ mình, khiến tôi khó thở.

"Nhẹ thôi…"

Lời van xin yếu ớt chỉ đổi lại tiếng cười khẩy của hắn.

Hắn ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp như ma quỷ.

"Nhẹ thôi? Để em không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác à?"

"..."

Sợi dây cuối cùng cũng được nới lỏng, tôi đưa tay chạm vào nó, hỏi:

"Đây là cái gì?"

Dây da màu nâu sậm nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Nó hòa cùng những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, tạo thành một dòng sông uốn lượn.

Hình ảnh ấy gợi lên trong tôi những ký ức tồi tệ.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

"Phải có thứ gì đó để trói buộc em, em nói xem có đúng không?"

Người đàn ông thản nhiên lướt nhẹ ngón tay trên làn da trắng ngần nơi cổ tôi.

"Đừng lo lắng, tôi luôn dành cho em những thứ tốt đẹp nhất."

"..."

Tôi: "Ừm, nên như vậy."

Hắn muốn nhìn thấy sự khuất phục trong mắt tôi.

Còn tôi… khao khát được chứng kiến ngày hắn gục ngã dưới chân mình.

Tôi mân mê sợi dây da, thản nhiên lên tiếng:

"Tôi muốn một cái tương tự, nhưng được viền ren, thiết kế hở một chút, đừng quá rộng, tốt nhất là đính thêm kim cương, cảm ơn trước."

Lời nói của tôi khiến hắn bật cười.

"Em còn dám đòi hỏi?"

3

Thiệu Từ Lễ thông báo cha tôi sắp bị thi hành án tử.

Giữa bộn bề công việc, hắn vẫn dành thời gian để quan sát phản ứng của tôi.

Đáng tiếc, tôi không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Hắn nhíu mày, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi.

"Người thân sắp chết, em không đau lòng sao?"

Tôi đáp:

"Đoán xem ai là người đã bán tôi cho anh?"

“......"

Tôi từng nghĩ Thiệu Từ Lễ không còn khả năng khuấy động tâm can mình thêm lần nào nữa.

Cho đến khi hắn cúi xuống, lướt nhẹ ngón tay trên gò má tôi.

"Ngày mai em đi làm."

Lời nói ấy khiến tôi c.h.ế.t lặng.

“......"

Tôi: ???

Không thể nào, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, hắn còn bắt tôi đi làm?

Bị giam cầm thế này mà vẫn phải đi làm?

Tôi không muốn tiếp tục ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn nữa!

Tại sao tôi vẫn phải đi làm???

...

Nhìn gương mặt ngơ ngác, thất vọng và hoang mang của tôi, hắn nở nụ cười hài lòng.

Hắn vuốt tóc tôi, giọng nói dịu dàng đến lạ.

"Ngủ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-pha-san-cha-da-ban-toi-cho-ke-thu-cua-ong/chuong-1.html.]

"Để xem em còn muốn ngủ nữa hay không."

4

Hắn là hiện thân của giới tư bản bóc lột, giam cầm người khác mà vẫn bắt đi làm!

Nơi tôi làm việc, vẫn là phòng kế hoạch quen thuộc.

Chỉ là, người đứng đầu đã đổi khác.

rước đó là bố tôi.

Giờ đây là Thiệu Từ Lễ.

Hóa ra khi bố còn điều hành công ty, tôi chưa từng được ưu ái hay quan tâm đặc biệt.

Bây giờ Thiệu Từ Lễ đã thâu tóm công ty của bố.

Hoàn cảnh của tôi càng thêm ngặt nghèo.

"Cô biết không, con gái ông Lục vậy mà còn dám vác mặt đến đây làm việc."

“Anh nói xem, bố cô ta là tội phạm, cô ta còn có thể chen chân vào đâu được nữa?"

"Khó trách, nhìn bộ dạng thảm hại của cô ta bây giờ, chắc cũng hối hận lắm rồi..."

Những lời xì xào ấy nào có thể khiến tôi bận lòng.

Chỉ là tôi thực sự chẳng muốn đi làm.

Tôi không hiểu, bố tôi phá sản, tôi thì bị bán cho kẻ thù của ông.

Cuộc sống mất phương hướng, tương lai mù mịt.

Tại sao tôi không thể làm những điều mình muốn?

Thế là tôi lén lút mở game câu cá, trong tích tắc vẽ nên một chú Pikachu bằng Excel.

Thành ghế bất ngờ bị ai đó đập mạnh.

Tôi vội vàng đóng Excel và mở trang kế hoạch.

Kẻ vừa đập ghế là Trần Hinh, đối thủ truyền kiếp của tôi suốt ba năm, cũng là kẻ thù không đội trời chung của cả phòng kế hoạch.

À không, giờ cô ta đã không còn ngang hàng và là đối thủ của tôi nữa.

Bởi vì Thiệu Từ Lễ đã cất nhắc cô ta thành sếp của tôi.

Tôi đoán chắc Thiệu Từ Lễ đề bạt cô ta là cố tình để tôi ngứa mắt.

Hắn ta thừa biết tôi và Trần Hinh là oan gia ngõ hẹp.

"Phương án của cô bị loại, làm lại."

Cô ta tỏ vẻ khinh miệt, ném bản kế hoạch lên bàn tôi.

Người phụ nữ trước mặt hất hàm ra lệnh, vẻ vênh váo tự đắc hiện rõ trên mặt.

Tôi gật đầu, làm lại thì làm lại. Sau khi trải qua màn tra tấn của Thiệu Từ Lễ, tôi bắt đầu bình thản hơn trước mọi chuyện.

Kết quả là từ sáng đến tận nửa đêm, tôi và cô ta cứ loay hoay sửa đi sửa lại cái bản kế hoạch dang dở này.

Người phụ nữ ngồi chễm chệ trên ghế, nhấp một ngụm trà, chỉ vào tấm áp phích của tôi và nói:

"À, ở đây thêm một nét chữ nghệ thuật nữa đi."

"Thôi được rồi, tốt nhất vẫn là để nguyên, xóa đi xóa đi."

“Ừm, tôi lại thấy thêm vào sẽ đẹp hơn, hay là thử làm lại lần nữa?"

"Này, tôi thấy hiệu ứng tổng thể sau chỉnh sửa không ổn lắm, hay là chúng ta sửa lại như cũ đi?"

Đến nước này thì tôi hiểu rồi.

Cô ta đang giễu cợt tôi.

Tôi ngoắc tay ra hiệu cho người phụ nữ trước mặt.

"Lại đây."

"Làm gì..."

Cô ta vô thức nhích lại gần tôi.

Ngay lập tức, tôi cầm bản kế hoạch phang thẳng vào cái mặt đáng ghét của cô ta.

Trong chớp mắt, người phụ nữ mặt mày tái mét vì sợ hãi, tiếng hét thất thanh đã thu hút ánh nhìn tò mò của mấy người đồng nghiệp xung quanh.

Tôi phủi tay, chậm rãi nói:

"Lấy đâu ra tự tin mà tưởng mình có tư cách lên mặt chỉ đạo thế?"

"Trời đất sáng sủa, cô nghĩ mình làm được vậy sao?"

"Cô cảm thấy mình hơn người khác, chỉ vì được thăng chức một cách bất công sao?”

"Chỉ cần một ngón tay tôi cũng có thể làm ra phương án tốt hơn cô, biết điều đó chứ?"

Thật bất ngờ, cơn giận của tôi lại bùng phát một cách trôi chảy và gọn gàng đến vậy.

"Cô, cô, cô…”

Người phụ nữ trước mặt ôm mặt, tức giận đến nghẹn lời.

Còn tôi, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Thật tốt khi được bộc phát mọi lúc, mọi nơi.

Cùng lắm thì bị đuổi việc.

Dù sao mục tiêu hiện tại của tôi chỉ đơn giản là bám lấy Thiệu Từ Lễ và an tâm chờ chết.

Vừa lúc tôi chuẩn bị tiếp tục dùng sức để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt này, thì cả văn phòng chìm vào im lặng.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trần Hinh đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Phải công bằng mà nói, cô ta trông khá xinh đẹp. Nhất là khi khóc, lại càng mong manh dễ vỡ và khiến người ta thêm phần yêu thương.

Tôi vừa định hỏi khóc lóc cho ai xem.

Thì bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm.

Thiệu Từ Lễ cười nhạt, tay đút túi quần, thong dong đứng tựa vào cửa.

Tôi nghĩ, nếu đưa cho hắn một nắm hạt dưa, hắn có thể “cắm rễ” ngay tại chỗ ấy mất.

"Ôi, Thiệu tổng, ngài đã dặn tôi phải "chăm sóc nhiều hơn” cho Lục Nguyễn Nguyễn."

"Nhưng rõ ràng cô ấy không nghe lời tôi…"

Trần Hinh còn định tiến tới níu tay áo Thiệu Từ Lễ, nhưng lại bị hắn mỉm cười né tránh một cách khéo léo.

Cả lời nói và ý tứ của ả ta đều đang nhắm vào tôi.

Cô ta đang chờ đợi Thiệu Từ Lễ sẽ thay mình trút giận.

Nhưng có lẽ cô ta không biết, điều mà Thiệu Từ Lễ ghét nhất chính là giọng điệu tỏ vẻ đáng thương ấy.

Làm sao hắn có thể đứng đó nghe cô ta…

Ý nghĩ trong đầu còn chưa dứt, tôi đã nghe thấy người đàn ông đó gọi tên mình.

"Lục Nguyễn Nguyễn."

Người đàn ông gọi tên tôi, giọng điệu đầy ẩn ý.

"Xem ra em vẫn chưa biết cách hòa hợp với cấp trên ở công ty."

"Dự án trên tay em, không cần làm nữa."

Tôi suýt chút nữa nhảy cẫng lên vui mừng, tưởng rằng mình đã được giải thoát rồi.

Kết quả lại nghe hắn nói tiếp:

"Mấy ngày này, trước hết em sẽ làm thư ký cho tôi."

"Tôi sẽ đích thân chỉ bảo em tận tình."

...

Ôi???

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Nếu vậy, tôi thà bị Trần Hinh hành hạ ở phòng kế hoạch còn hơn.

Loading...