Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi nhìn thấy tơ hồng, tôi thuê định mệnh giúp mình cua trai - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-25 11:31:52
Lượt xem: 438

Từ Xuyên mỉm cười, "Bắc Tinh, anh vốn định cho em thêm chút thời gian để thích nghi với cuộc sống đại học, xem thêm nhiều người và cảnh đẹp, nhưng anh phát hiện bây giờ mình không chờ được nữa."

"Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"

Từ Xuyên tỏ tình với tôi.

Đây là cảnh tượng mà tôi hằng mơ ước.

Nhưng sự hoảng loạn hiện tại của tôi còn lớn hơn cả niềm vui, "Xin... Xin lỗi học trưởng, em không thể lập tức trả lời anh..."

Anan

"Đừng vội." Từ Xuyên mỉm cười, "Anh có rất nhiều thời gian để từ từ chờ đợi."

Bữa cơm này, tôi ăn mà như ngồi trên đống lửa.

Tôi hoàn toàn không ngờ Từ Xuyên lại đột ngột nói những lời này với tôi, chẳng lẽ thật sự như Trình Vọng nói, bản chất xấu xa của đàn ông là vậy sao?

Màn hình điện thoại sáng lên, lại là tin nhắn của Trình Vọng.

Tổng cộng hai tin.

Tin thứ nhất: "Anh tan ca rồi."

Tin thứ hai: "Anh suy nghĩ rồi, em vẫn không thể nắm tay với anh ta nhanh như vậy được. Có được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng, chờ em về chúng ta bàn bạc kỹ hơn."

Tôi liếc nhìn Từ Xuyên đối diện, nghĩ ngợi một lúc cũng không biết là do tâm lý gì, liền trả lời tin nhắn cho Trình Vọng.

"Từ Xuyên tỏ tình với em rồi."

Màn hình bên kia hiển thị "Đối phương đang nhập liệu", nhưng tôi đợi rất lâu cũng không thấy anh ta trả lời.

Rất lâu sau, điện thoại của tôi mới sáng lên lần nữa.

Anh ta nói: "Rất tốt, có thể thanh toán rồi."

Sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Trình Vọng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-nhin-thay-to-hong-toi-thue-dinh-menh-giup-minh-cua-trai/chuong-9.html.]

Anh ta như đột nhiên biến mất khỏi thế giới của tôi.

Có vài lần tôi cố ý đến nhà ăn số hai ăn cơm, cũng không thấy anh ta.

Dì quản lý nhà ăn còn nhận ra tôi, nói với tôi Trình Vọng không làm thêm ở đó nữa.

Thực ra tôi hơi hối hận vì đã nói thẳng chuyện Từ Xuyên tỏ tình với tôi, nhưng giờ cũng không rút lại được nữa.

Không có quân sư quạt mo Trình Vọng, tôi vẫn đồng ý ở bên Từ Xuyên.

Thực ra tôi cũng không biết mình đồng ý là vì tâm lý gì.

Nói là thích đi, nhưng hiện tại tôi thật sự cũng không có cảm giác vui mừng khi được hẹn hò với nam thần.

Nói là không thích đi, dù sao cũng là ánh trăng sáng trong lòng tôi hồi cấp ba.

Tôi chỉ là có chút tiếc nuối vì không thể gặp lại Trình Vọng.

Nếu không tôi có thể biết được sợi tơ hồng của tôi và anh ta đã biến thành màu gì rồi.

Để chúc mừng tôi thoát kiếp FA thành công, theo lệ thường Từ Xuyên muốn mời bạn cùng phòng của tôi đi ăn một bữa.

Anh ấy chọn một nhà hàng khá lớn, rất ra dáng.

Hôm đó Lưu Hi cũng đi, trong bữa ăn còn uống không ít rượu.

"Thật ra trước đây tôi không thích cậu cho lắm. Tôi cứ tưởng cậu với Trình Vọng ở bên nhau rồi, hiểu lầm một trận."

Lại một lần nữa nhắc đến Trình Vọng, nụ cười trên môi tôi cũng thu lại.

Lưu Hi thở dài, "Nhưng mà may mà cậu không ở bên anh ta, người này vừa nghèo vừa không có tình thú, chỉ có gương mặt là dễ nhìn. Không giống Từ học trưởng, vừa tốt bụng vừa dịu dàng."

"Cậu quen anh ấy lâu rồi sao?"

"Coi như vậy đi, bọn tôi học chung cấp ba. Nhưng anh ta ngoài việc học ra thì chỉ biết đi làm thêm khắp nơi, tôi thích anh ta chỉ vì anh ta đẹp trai. Nhưng thật ra bây giờ nghĩ lại thì đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn, chi bằng tìm một người có điều kiện tốt một chút."

Tôi không đáp lời.

Loading...