Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi nhìn thấy tơ hồng, tôi thuê định mệnh giúp mình cua trai - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-25 11:33:55
Lượt xem: 1,177

Hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Mơ mơ màng màng nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Từ Xuyên, "Bắc Tinh, tối qua em không về ký túc xá, bây giờ em đang ở đâu?"

Đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ "Ừm" một tiếng.

Ngược lại là Trình Vọng ngủ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, gõ cửa, "Tỉnh rồi thì mau ra ngoài, sáng nay anh còn phải lên lớp."

Người đầu dây bên kia hơi cao giọng, "Bây giờ em đang ở cùng Trình Vọng?"

Ý thức trở lại, tôi chậm rãi ngồi dậy, "Em ở cùng ai, hình như không liên quan đến học trưởng đâu nhỉ."

"Tối qua thật sự chỉ là hiểu lầm, anh không có chút hảo cảm nào với Lưu Hi, hơn nữa cô ấy vẫn luôn thích Trình Vọng, anh..."

"Học trưởng, ý anh là người anh thích là em sao."

Tôi cười khẩy, "Nếu lúc trước Trình Vọng không thân thiết với em, liệu anh có nhanh chóng ở bên em như vậy không?"

"Anh không phải thích em, anh chỉ là không muốn thua cuộc mà thôi."

Đúng vậy, Từ Xuyên anh ta chỉ là không muốn thua cuộc.

Đạo lý này, vậy mà đến bây giờ tôi mới hiểu ra.

Cuộc sống lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Tôi và Từ Xuyên chia tay, tôi từ chối lời theo đuổi lại của anh ta, chỉ đơn thuần là bạn học cấp ba mà thôi.

Điều khiến tôi kinh ngạc là cuối cùng Lưu Hi cũng không ở bên Từ Xuyên, gần đây lại nhắm mục tiêu vào một chàng trai khoa bên cạnh, nghe nói mỗi ngày đều rất ân cần đưa bữa sáng cho người ta.

Đến bây giờ tôi vẫn không biết cô nàng Lưu Hi này nghĩ gì, tại sao gặp ai cũng thích.

Nhưng những chuyện này cũng không liên quan đến tôi nữa, đến giờ phút này chuyện rắc rối hơn chính là mối quan hệ giữa tôi và Trình Vọng.

Anan

Bây giờ chúng tôi chính là kiểu trên tình bạn dưới tình yêu.

Mỗi ngày tan ca anh ta đều hẹn tôi ăn tối, thi thoảng cũng cùng tôi đến lớp học, trong mắt người ngoài hình như chúng tôi đã yêu nhau rồi, nhưng chỉ có tôi biết Trình Vọng chưa từng tỏ tình với tôi.

Nhưng tôi cũng không nóng vội, dù sao tôi cũng biết "thiên cơ" sớm hơn anh ta.

Chuyện chúng tôi ở bên nhau, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Hôm nay, sau khi hai người chúng tôi ăn cơm tối xong ra ngoài đi dạo, tôi chia sẻ với anh ta mấy chuyện bát quái mà tôi biết được gần đây.

"Anh có biết không, thầy giáo dạy tiếng Anh của chúng ta thật ra là một đôi với chủ nhiệm khoa của các anh, hai người chắc là sợ yêu đương công sở nên mới giấu giếm kết hôn."

"Còn có một chuyện cũng buồn cười lắm, mấy hôm trước bạn cùng phòng của em tỏ tình với một bạn nam bên khoa Kinh tế bị từ chối phũ phàng, khóc lóc cả đêm còn chặn người ta, nói sau này không muốn nhìn thấy người ta nữa. Em đoán là anh chàng kia cũng không biết sợi tơ hồng của hai người thật ra là đang nối liền với nhau, haiz, sau này cứ chờ mà nhận lấy kết cục bi thảm đi."

Cuối cùng, sau khi yên lặng nghe tôi nói xong, Trình Vọng mới hỏi tôi: "Thế còn em?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-nhin-thay-to-hong-toi-thue-dinh-menh-giup-minh-cua-trai/chuong-13.html.]

"Hả?"

"Em đã gặp được một nửa của mình chưa?"

"Anh... Anh không phải là không tin sao, hỏi em làm gì?"

"Anh không tin, nhưng người anh thích thì tin."

Đầu óc tôi có chút không xoay chuyển kịp, "Anh đang nói gì vậy?"

Trình Vọng đột nhiên móc từ trong túi ra một sợi chỉ đỏ, cúi đầu buộc vào cổ tay tôi, sau đó lại buộc đầu kia của sợi chỉ đỏ vào cổ tay mình, "Bắt đầu từ hôm nay, để anh làm người đó được không? Em... có nguyện ý làm định mệnh của anh không?"

Sợi chỉ đỏ hữu hình và vô hình trên cổ tay chồng lên nhau, trái tim tôi đập nhanh như trống dồn.

"Anh thích em? Từ khi nào..."

"Chắc là từ lúc nỡ lòng đưa cho em gói khăn giấy đó, dù sao thì hôm đó về, anh đã cố ý chọn trận đấu bóng rổ mà Từ Xuyên kém nhất để em đi xem." Trình Vọng cười khẽ, "Có lẽ em không biết, em là đơn hàng duy nhất mà anh muốn từ bỏ trong suốt bao nhiêu năm đi làm thêm của anh."

Đây đều là lời tỏ tình quái quỷ gì vậy.

Nhưng vẫn khiến tôi đỏ hoe mắt.

"Kỳ thực có một chuyện em cũng lừa anh." Tôi nhìn Trình Vọng, "Người ở đầu dây tơ hồng của em, chính là anh."

Tôi nói xong, cả thế giới im lặng.

Một giây, hai giây, ba giây...

Ngay lúc tôi hoài nghi liệu Trình Vọng có hiểu ý tôi hay không, thì anh ta lên tiếng.

Cả người tràn ngập tức giận như bão tố sắp kéo đến.

"Vậy nên, rõ ràng em biết rõ sau này sẽ là vợ anh, vậy mà còn để anh giúp em theo đuổi tên đàn ông khác?"

Chết tiệt, tôi quên mất chuyện này!

"Là anh đề nghị trước, em đây nhiều nhất chỉ là nghe lời khuyên bảo."

"Nghe lời khuyên bảo?"

"Ý em là, em đây là phu xướng phụ tùy."

Trình Vọng nghiến răng nghiến lợi, "Đúng vậy, tùy đến mức tơ hồng cũng chuyển sang màu xanh luôn rồi."

Tôi nhào tới ôm lấy anh ta, chủ động hôn lên môi anh ta.

Dần dần, sự tức giận tan biến, anh ta xoay người ép tôi lại.

Sợi tơ hồng trên đầu ngón tay chúng tôi quấn lấy nhau, từ nay về sau, sẽ không bao giờ xa cách nữa. 

Loading...