Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi nhìn thấy tơ hồng, tôi thuê định mệnh giúp mình cua trai - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-25 11:33:13
Lượt xem: 561

"Vậy bây giờ anh làm gì?"

"Làm kỹ thuật nghiên cứu và phát triển ở công ty phần mềm, nhưng mà chỉ là vị trí thực tập. Ngoài thời gian lên lớp, phần lớn thời gian đều ở bên đó."

Chẳng trách lâu như vậy không gặp anh ta.

Cả quãng đường im lặng, trong xe chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí có chút kỳ lạ không nói nên lời.

Sợi tơ hồng trên cổ tay như gặp được người thân, quấn lấy Trình Vọng, xoắn vào nhau thành hình b.í.m tóc.

Sao lúc tôi ở bên Từ Xuyên lại không thấy nó tích cực như vậy.

"Tới rồi."

"Ồ."

Tôi chậm rãi cởi dây an toàn xuống xe, đang định chào tạm biệt Trình Vọng.

Đột nhiên Trình Vọng cũng mở cửa xe, kéo tay tôi lôi vào lòng.

Mặt tôi áp vào vị trí lồng n.g.ự.c của Trình Vọng, thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh ta.

Hơi ấm nóng bỏng của chàng trai truyền đến người tôi, thiêu đốt khiến cả người tôi nóng ran.

Tim đập thình thịch.

Mặt tôi đỏ bừng, khẽ đẩy anh ta ra, "Anh làm gì vậy?"

Trình Vọng lúc này mới buông tôi ra, tôi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy sắc mặt anh ta không được tốt lắm.

Môi mím thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn về phía cửa ký túc xá của tôi.

"Sao vậy?"

Tôi linh cảm có gì đó không đúng, nhìn theo ánh mắt của anh ta, lập tức sững sờ.

Anan

Cửa ký túc xá, Lưu Hi đang ôm chặt lấy Từ Xuyên, đôi mắt cô ấy đỏ hoe, còn Từ Xuyên lại không hề đẩy cô ấy ra.

Nhìn tư thế này, chắc là đã ôm một lúc rồi.

Đột nhiên tôi hiểu ra, "Bọn họ vừa rồi..."

Trình Vọng không trả lời, chỉ nói: "Gu chọn bạn trai của em đúng là kém cỏi."

Trong tình cảnh này, tôi thật sự không thể phản bác lại được.

Lần đầu tiên bị cắm sừng, tôi thật sự không biết phải làm sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-nhin-thay-to-hong-toi-thue-dinh-menh-giup-minh-cua-trai/chuong-11.html.]

Tôi lại mở cửa xe, "Lát nữa anh có việc gì không? Hay là bây giờ em trốn trong xe anh một lát?"

Tôi vừa dứt lời, Trình Vọng liền bật cười.

Anh ta thuận tay đóng cửa xe lại, trực tiếp kéo cổ tay tôi đi về phía trước.

"Anh làm gì vậy?"

"Cung cấp dịch vụ hậu mãi."

Từ Xuyên rõ ràng không ngờ tôi lại quay lại nhanh như vậy.

Kéo theo cả Lưu Hi cũng hoảng hốt.

Cô ấy lập tức buông eo Từ Xuyên ra, "Bắc Tinh, cậu đừng hiểu lầm, tôi... Tôi say rượu chóng mặt, học trưởng chỉ là đỡ tôi một cái thôi."

"Chưa thấy ai say rượu đỡ một cái mà lại ôm chặt lấy nhau như vậy."

Trình Vọng quả thực là người phát ngôn thay tôi, trực tiếp phản bác lại.

Sắc mặt Từ Xuyên cũng trở nên khó coi, anh ta đưa tay muốn kéo tôi qua, "Bắc Tinh, anh có thể giải thích..."

Tôi như đang né tránh thứ gì đó dơ bẩn, vội vàng trốn sau lưng Trình Vọng.

"Từ học trưởng, em không có ý trách anh. Nếu anh thật sự thích Lưu Hi, thì cũng không sao cả."

Dù sao người ta mới là một đôi, người cứ cố chấp chen vào là tôi.

Tôi gãi đầu, "Cái đó, hay là chuyện của chúng ta tạm thời cứ như vậy đi, cùng lắm thì coi như bữa cơm hôm nay là anh mời bạn gái mới Lưu Hi và bạn cùng phòng chúng tôi đi ăn."

Tôi nói xong, Từ Xuyên không nói gì, Trình Vọng lại bật cười.

Là kiểu cười sảng khoái từ tận đáy lòng.

Sắc mặt Từ Xuyên lại sa sầm: "Bắc Tinh, kỳ thực em chưa từng thích anh, đúng không?"

Tôi:...

"Anh nói xem có phải là được voi đòi tiên hay không, rõ ràng là anh ta hôn người khác trước, sao lại quay ngược lại trách em rồi!"

Tôi tức giận bất bình, trừng mắt nhìn Trình Vọng, "Đàn ông các anh không có người nào tốt cả!"

"Hôm đó anh đã nói với em rồi, tự em không tin."

Tôi mím môi không nói, Trình Vọng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, "Tối nay còn về ký túc xá không?"

"Không về nữa."

Loading...