SAU KHI NGƯỜI CHỒNG 75 TUỔI ĐƯA MỐI TÌNH ĐẦU VỀ NHÀ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:02:58
Lượt xem: 930

Sau khi bị cắt chức tạm thời, công việc của con trai không được suôn sẻ. Nó trách tôi nhận lời mời phỏng vấn, báo hại nó.

 

Nó càng ngày càng giống bố của nó, lạnh nhạt như nhau, thích nhíu mày như nhau, cũng không có chút kiên nhẫn nào với tôi.

 

Cô bé nhà hàng xóm vừa mới lên cấp 3, con bé thường xuyên dạy tôi cách sử dụng những phần mềm nhìn hoa cả mắt trên điện thoại thông minh. Trên gương mặt con bé không có chút mất kiên nhẫn nào, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền. Tôi cho rằng, con của tôi nên là loại người như thế này.

 

Trong nhà rơi vào sự im lặng đến kỳ lạ. Ông ấy và tôi đang chiến tranh lạnh. Tôi sẽ không gọi ông ấy ăn cơm khi ông ấy bỏ lỡ giờ ăn cơm, cũng sẽ không đúng giờ rủ ông ấy ra ngoài chạy bộ, càng không nhắc ông ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ.

 

Nhưng trên bàn sẽ có thêm những món ăn mà ông ấy thích.

 

Những món đó đều là những món không dễ tiêu. Mỗi khi ăn xong, ông ấy đều phải nằm trên sofa một lúc lâu để tiêu hóa bớt đồ ăn.

 

Tôi lặng lẽ sống cuộc sống của chính mình, cũng không chủ động nói chuyện với ông ấy, dùng cách ông ấy đối xử với tôi để đối xử với ông ấy.

 

Có một ngày, ông ấy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhân lúc tôi ra ngoài đã chặn đường tôi lại.

 

“Trong nồi không có mì của tôi.” Tôi ngẩng đầu nhìn ông ấy. Không biết vì sao nhưng tôi lại nhìn thấy chút tủi thân từ khuôn mặt của ông ấy.

 

Tôi quá hận ông ấy, thậm chí có đôi khi tôi còn nghĩ, hay là cùng c.h.ế.t đi vậy. Đã c.h.ế.t rồi thì yêu hận gì cũng tiêu tan hết, không cần tra tấn lẫn nhau nữa.

 

Nhưng nghĩ lại thì, tôi mới 65, cơ thể vẫn còn khỏe mạnh minh mẫn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi còn có thể sống thêm rất lâu, tôi không muốn vì ông ấy mà lãng phí cả quãng đời còn lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-nguoi-chong-75-tuoi-dua-moi-tinh-dau-ve-nha/chuong-12.html.]

Tôi trả lời: “Trong nhà không còn mì nữa, cho nên cũng không làm cho ông. Ông tự ra ngoài mua đi.”

 

Ông ấy giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Thanh Thanh, sao tôi lại cảm thấy giống như là bà không còn quan tâm đến tôi nữa?”

 

Ông ấy thoạt nhìn có chút sốt ruột, nhưng tôi lại lười trả lời. Người trước mặt khiến tôi chỉ nhìn thôi đã thấy ghét, mỗi lần nhìn đều thấy khó ưa.

 

Sức khỏe của Trần Hạc Niên càng tệ hơn, ông ấy còn chưa viết xong bản thảo cho sách mới thì đã nhập viện thêm lần nữa.

 

Đó là một buổi tối sau 7 giờ, ông ấy ngã ra sàn, ngã ngay trước mặt tôi. Ông ấy trừng mắt, vươn tay về phía tôi, nhưng lại không nói nên lời dù chỉ một câu.

 

Tôi uống nước, trong đầu bỗng dưng nảy lên một suy nghĩ, cuối cùng ông ấy cũng phải chết.

 

Tôi gọi 120, ông ấy được đưa đến bệnh viện.

 

Tôi không đi theo, chỉ gọi điện thoại kêu con trai vào viện cùng ông ấy, nó vừa mở miệng ra đã tính từ chối.

 

“Mẹ, con còn có công việc của con nữa, làm sao có thời gian, mẹ cứ ở đó lo cho bố trước đi.”

 

Tôi thu xếp hành lý, khóa cửa nhà lại.

 

 

 

Bình luận

10 bình luận

  • Đọc truyện mà thương người phụ nữ của gia đình nhìu lắm, quan tâm chăm sóc chồng con còn bị họ chê trách già nua, xấu xí, không theo kịp thời đại, mà không nghĩ nếu không dấn thân vào nấm mồ hôn nhân thì họ đâu phải khổ. Bà chịu khổ sống cùng ông chồng trong khi ổng còn chẳng thèm quan tâm gì hết, con cái củng rứa lun. Cái kết tui thấy quá ư là hoàn hảo gòi, kết cuối còn cho trọng sinh nữa chứ tuyệt vời lun. Mơn sốp đã dịch truyện nhìu nhắm, dịch mượt quá tròi à. (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)(⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

    Cachuacuaanh 2 tuần trước · Trả lời

    • "Người ta chỉ thích cái người ta không có được, chứ nào biết trân trọng những thứ người ta đang có?". Lão chồng đã tìm được người giỏi nhất, phù hợp nhất với lão. 50 năm hôn nhân lão chưa hề dám bỏ vợ, lão thừa hiểu dứt vợ lúc ấy lão đói chết, nhưng thái độ thì vẫn thù địch, khinh thường vợ. Con cái thừa biết mẹ hi sinh thế nào cho tụi nó, nhưng quay ngoắt đi bôi bác mẹ khi nó thấy bà không thể mang đến lợi ích hơn nữa. Mình rất thích đoạn kết câu truyện này khi để cho người vợ tỉnh ngộ và biết yêu thương bản thân như vậy, đồng thời nhân quả xứng đáng cho ông chồng bất nghĩa và bầy con bất hiếu.... Xin cám ơn đội dịch truyện và tác giả đã mang đến cho bạn đọc 1 câu truyện thật ý nghĩa.

      TranThuyAnh 2 tuần trước · Trả lời

      • Mình đọc truyện ở trang lâu rồi nhưng vì truyện này mà đăng ký để bình luận, truyện viết hay, có đầu có cuối nhất quán, rất nhiều người miệt thị và bạo lực ngôn ngữ với nu9 nhưng nu9 đủ mạnh mẽ nên không bị dìm, con cái thì lạnh nhạt với cha mẹ, vô ơn đặc biệt là đứa con gái được mẹ đấu tranh cho đi học xong vô ơn với mẹ, cảm thấy mẹ mình sai trách móc đủ kiểu nhưng bản chất chỉ nghĩ đến tiền, nghĩ đến tiền mà ông chồng đang có, bà mẹ giữ tiền con cái lộ bản chất ngay, truyện hay và cảm động

        Phong 3 tuần trước · Trả lời

        • Truyện hay, cám ơn nhà dịch.

          Hieu 3 tuần trước · Trả lời

          • Truyện hay rất đáng xem, cám ơn dịch giả

            Bachtung 3 tuần trước · Trả lời

            • Truyện hay lắm ạ. Mấy trường hợp này ngoài đời thấy nhiều này, người ta thường chỉ nhớ đến dáng vẻ chanh chua, keo kiệt chứ chẳng nhớ đến chanh chua là để bảo vệ gia đình, keo kiệt từng đồng từng hào là để chăm lo cho gia đình. Rõ ràng sống cả cuộc đời vì người thân nhưng đến cuối cùng người ta lại chỉ nhớ đến mình như vết dơ, một sai lầm vậy. Mong rằng đoạn kết không phải là giấc mơ của bà cụ mà sẽ là khởi đầu mới của một cô gái 16 tuổi. Cô ấy sẽ biết gặp phải những con người tệ hại như thế k phải lỗi của cô ấy, cô ấy xứng đáng được yêu thương, và cũng sẽ biết yêu thương bản thân mình hơn, đặt mình trên hết.

              Hehe 3 tuần trước · Trả lời

              • Nếu thật sự Thanh Thanh quay về năm 16 tuổi và ly hôn với Trần Hạc Nhiên thì liệu cô ấy sẽ có được hạnh phúc hay không?

                Vẫn luôn chờ đợi 3 tuần trước · Trả lời

                • Tui nghĩ là hạnh phúc nha, ít nhất lúc đó bà Thanh Thanh còn trẻ, học hỏi các kiến thức mới nhanh chóng, có sức khoẻ để đi được nhìu nơi, làm điều mình muốn. Chung quy lại nếu không cần lấy chồng sống độc thân vậy cũng là một ý kiến hay với bà ấy.

                  Cachuacuaanh 2 tuần trước · Trả lời

              • May mà bà cũng tỉnh táo về cuối đời. Ít nhất k bị thiệt.

                Hành lá 3 tuần trước · Trả lời

                • Làm đúng lắm cô gái ạ, đừng để bất kì ai khiến mình tổn thương chỉ vì mình yêu quý họ, thà là mất đi 1 đoạn tình cảm còn hơn tự tay chôn vùi cuộc đời mình.

                  kenbalance 3 tuần trước · Trả lời

                  Loading...