Sau Khi Đổi Lại Con Gái Ruột Hận Tôi - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 07:25:51
Lượt xem: 662

Một tháng sau, người Sở gia dọn đi rồi, đi ở nhà dân trong thôn.

 

Tôi nghe thấy hướng đi của Sở gia trong tiệm cơm ở tiểu khu.

 

Nghe nói Sở Ninh Ninh có thai rồi, nhưng nó không bỏ, trực tiếp vác bụng tới nhà họ Vương, uy h.i.ế.p mẹ Vương Nghị Thần, muốn mẫu bằng tử quý gả cho Vương Nghị Thần.

 

Có điều Vương phu nhân cũng không loại người có thể tùy ý gây khó dễ, cũng không để hai đứa kết hôn, mà là muốn biết là con trai hay không rồi mới đồng ý.

 

Nhưng gần đến lúc có thể tra ra được giới tính của đứa nhỏ, Sở Ninh Ninh lại sanh non rồi.

 

Trước đây lúc còn chưa thành niên đã phá thai, sau này còn có thể mang thai hay không tôi cũng không rõ nữa.

 

Nhưng tôi không ngạc nhiên khi nó đánh mất cơ hội bay lên làm phượng hoàng.

 

Đứa nhỏ vừa mất, Vương phu nhân trực tiếp đuổi Sở Ninh Ninh ra ngoài, nhanh chóng giới thiệu cho con trai mình càng nhiều các cô gái cùng độ tuổi.

 

Sở Ninh Ninh thân mình đại thương, chỉ cố náo loạn, rất nhanh liền mất đi sự yêu thích của Vương Nghị Thần.

 

Những tưởng rằng tôi chỉ có thể nghe thấy tên Sở Ninh Ninh trong chuyện phiếm của hàng xóm, không ngờ tới tôi sẽ gặp lại Sở Ninh Ninh.

 

Đó là một buổi sáng sớm mưa xuân rả rích, Sở Ninh Ninh giơ ô, đứng ở dưới lầu nhà tôi.

 

"Mẹ!"

 

Nghe thấy xưng hô đã lâu không gặp này, tôi hiển nhiên sững sốt một chút, tay nắm cán ô thật chặt, sau đó, nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Sở Ninh Ninh.

 

Sở Ninh Ninh bây giờ so với lần gặp mặt trước, gầy đi rất nhiều, giống như một người giấy vậy, giống như chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng có thể thổi nó bay đi.

 

"Sở Ninh Ninh, cháu phải gọi tôi là bác."

 

"Mẹ, mẹ không cần con nữa sao? Con là con ruột của mẹ mà!"

 

Tôi cười lạnh hai tiếng:

 

"Ninh Ninh, lúc đầu là cháu tự chọn Giang Linh, cháu đừng quên, con gái của tôi là Tống Y Nhân, không phải cháu."

 

Sở Ninh Ninh đỏ mắt, cứ thế rơi lệ trước mặt tôi.

 

Nghĩ tới việc kiếp trước c.h.ế.t trước lòng dạ hung ác của Sở Ninh Ninh, tôi liền không lộ ra biểu cảm:

 

"Được rồi, tôi phải đi làm rồi, cháu về đi."

 

Sau khi bước được mấy bước, giọng nói của Sở Ninh Ninh truyền đến:

 

"Mẹ, có phải mẹ cũng quay lại đúng không?"

 

Bước chân tôi dừng lại, lạnh lùng quay đầu, lần này, trong mắt tôi mang theo một tia tàn nhẫn:

 

"Sở Ninh Ninh, sau này đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa, cháu vĩnh viễn không còn là con của tôi."

 

Sở Ninh Ninh ngã ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-doi-lai-con-gai-ruot-han-toi/chuong-14.html.]

Có lẽ nó hối hận rồi, cũng biết lỗi rồi, cũng biết bao năm qua nó nực cười thế nào, sau khi sống lại, cái gì cũng không làm tốt, lại chỉ muốn ngồi không hưởng lộc, không cố gắng, nên rơi vào kết cục này.

 

Nhưng tất cả điều này, đều đã không còn quan hệ với tôi nữa rồi.

 

Từ khoảnh khắc khi tôi sống lại kia, tôi và nó đã không còn tình cảm mẹ con.

 

_____

Sau lần gặp mặt đó, tôi không nhìn thấy Sở Ninh Ninh nữa.

 

Mà mấy năm sau, Tống Y Nhân tốt nghiệp thạc sĩ, được giáo viên trực tiếp tiến cử vào đoàn múa trung ương.

 

Mà mấy năm nay con bé tham gia thi đấu nhảy múa, diễn xuất, lại có thành tích ưu tú, khiến cho con bé ở trên mạng có chút danh tiếng.

 

Lúc sang năm mới, nó được mời đến chương trình Tống Nghệ, bởi vì lý lịch từ nhỏ đến lớn, triệt để bùng nổ trên mạng, có không ít fans.

 

Lúc nó không diễn xuất, liền sẽ phát video nhảy múa lên mạng, cũng thường xuyên có minh tinh hỏi thăm nó.

 

Mà sau khi nó tốt nghiệp hai năm, tôi và chồng dọn tới căn nhà mà Tống Y Nhân mua cho bọn tôi.

 

Chưa được hai năm, tôi liền nghỉ hưu sớm, ngày này trồng hoa, khiêu vũ ở quảng trường.

 

Ngẫu nhiên lúc Tống Y Nhân được nghỉ nhiều, sẽ đưa tôi đi du lịch.

 

Chúng tôi trèo qua núi cao, đi qua biển lớn, cũng đi tới sa mạc.

 

Vô số phong cảnh khiến tôi cảm thấy không hối hận đã tới kiếp này.

 

Lúc ở bờ biển, tôi nằm dưới tán ô nhắm mắt hong gió.

 

Tống Y Nhân quay lại cho rằng tôi đã ngủ rồi, ngồi xuống bên cạnh tôi, lại nỉ non nói ra những lời khiến tôi kinh sợ nhất kiếp này.

 

Con bé vuốt ve tóc bạc bên mai tôi, giọng nói dịu dàng:

 

"Mẹ à, không biết vì sao kiếp này con lại là con gái của mẹ, nhưng con sẽ không bao giờ hối hận vì là con của mẹ."

 

"Trước đây, con thật sự rất hâm mộ Ninh Ninh, thành tích của Ninh Ninh không tốt, nhưng mẹ chưa từng buông bỏ nó, còn trù tính tất cả cho nó, lúc đó con rất ghen tị vì sao con không phải là con gái ruột của mẹ..."

 

"Có thể có một người mẹ như mẹ, con thật sự rất vui, mẹ à, con yêu mẹ."

 

Sau này, tôi ở trong lúc con bé ngủ mơ nói mớ biết được.

 

Tống Y Nhân cũng sống lại.

 

Chỉ là, nó không giống tôi và Sở Ninh Ninh, nó là lúc lên cấp 3 mới sống lại, chính là lúc nó đau bụng kinh ngất đi ở trường liền sống lại.

 

Nhưng mà tất cả những điều này đều không quan trọng.

 

Kiếp này, chúng tôi đều lựa chọn đối phương, có được thành quả chúng tôi đều hài lòng.

 

Mà cuộc đời dài đằng đẵng, ngày tháng còn có rất nhiều, chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua.

 

Hoàn.

Bình luận

1 bình luận

Loading...