Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Cùng Nhân Vật Phản Diện Hoán Đổi Thân Xác - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:54:51
Lượt xem: 320

Xem tiếp đoạn trước đó.

"... Nhược Dao trong đại điện, câu nào câu nấy đều không rời khỏi Thái tử ca ca - Quý Mẫn Uyên, khiến Quý Hoài Lẫm tức giận, hắn phất tay áo đánh ngất nàng ta, lén lút đưa về tẩm cung..."

Chính là chỗ này!

Cốt truyện này, sao lại quen thuộc như vậy?

Hình như đã xảy ra rồi thì phải?

Tim ta đập thịch một cái.

Theo cốt truyện này, Quý Hoài Lẫm chỉ còn cách hắc hóa chưa đến mười phần trăm.

Phải nhanh chóng đuổi Quý Mẫn Uyên đi trước mặt hắn, tuyệt đối không thể để bọn họ xảy ra xung đột!

Vừa nghĩ đến tính khí nóng nảy của Quý Hoài Lẫm.

Xong đời rồi!

Ngày c.h.ế.t của Quý Hoài Lẫm sắp đến rồi.

Ta trầm ngâm một lát.

Anan

Lại chui vào trong chăn.

Nhắm mắt lại.

Quý Hoài Lẫm, coi như là vì ngươi đã giúp ta báo thù.

Ta miễn cưỡng cứu ngươi một lần vậy.

Tiếng gió rít gào, trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Ta đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy khói lửa bốc lên nghi ngút, mây đen giăng kín bầu trời.

Đột nhiên, ta thấy một luồng sáng lao thẳng về phía ta.

Ta vội vàng dùng cánh tay cản lại, lại không biết từ đâu xuất hiện một bóng đen.

Có người xuất hiện trước mặt ta.

Đôi cánh của hắn đen như mực, khi giang rộng như muốn che khuất cả bầu trời, bao phủ lấy ta.

Ngay cả tiếng gió bên tai cũng nhỏ đi rất nhiều, ta ngây người ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt lạnh lùng.

"Lúc này mới biết sợ sao?"

Ta nghe thấy hắn cười nhạo một tiếng.

Quý Hoài Lẫm cúi đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc.

"Lo lắng cho ta? Nên quay lại xem thử à?"

Khoan đã.

Nếu trước mặt là Quý Hoài Lẫm, vậy ta là ai?

Ta cúi đầu nhìn bàn tay của mình, vây quanh là ánh sáng xanh nhạt, gần như trong suốt.

Sao ta lại thành ra thế này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cung-nhan-vat-phan-dien-hoan-doi-than-xac/chuong-9.html.]

Quý Hoài Lẫm cũng không để ý đến ta, hắn quay người lại.

"Ninh Thành." Hắn thản nhiên phân phó: "Giải quyết đi."

Ninh Thành nhìn thẳng qua người ta, lao về phía người nọ, giáng xuống một kiếm.

Đối phương thậm chí còn không phát hiện ra ta.

Như thể không nhìn thấy ta vậy.

Đầu óc ta nhất thời trống rỗng, Quý Hoài Lẫm nhìn thấy rõ ràng.

"Thấy kỳ quái lắm sao?" Hắn cong ngón tay, ta liền như nam châm dính chặt vào người hắn.

"Bây giờ nàng không phải Quý Hoài Lẫm nữa." Giọng hắn bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác: "Chỉ là một luồng hồn phách."

Ta mũi chua xót, nhịn không được òa khóc.

"Sao lại như vậy chứ!"

"Vậy có phải là ta đã c.h.ế.t rồi không!"

Hắn nhíu mày, quát: "Đừng khóc nữa!"

Ta vẫn làm ngơ, khóc càng thêm đau lòng.

Rõ ràng chỉ là vì muốn cứu Quý Hoài Lẫm, kết quả lại tự hại chính mình!

Ta còn chưa chuẩn bị tinh thần rời khỏi thế giới đẹp đẽ này!

Quý Hoài Lẫm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng có khóc thì bọn họ cũng không nghe thấy đâu."

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, cảm giác nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mắt, mọi người Ma giới đang bận rộn c.h.é.m g.i.ế.c xung quanh, quả nhiên không ai để ý đến ta.

"Chỉ có ta mới nhìn thấy ngươi."

Quý Hoài Lẫm cúi đầu nhìn ta, ta lại nhìn thấy một tia trêu chọc trong mắt hắn.

"Nói cách khác, chỉ có ta mới có thể giúp nàng quay về."

Ta vội vàng chắp tay, thảm thiết hỏi: "Vậy Tôn thượng có cách nào không?"

Quý Hoài Lẫm thản nhiên nói: "Ta không làm chuyện lỗ vốn."

Ta im lặng.

Sao lại có loại người như vậy chứ!

Khó trách lại là phần tử phản diện tích cực.

Ta trừng mắt nhìn Quý Hoài Lẫm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã giúp ngươi nhiều như vậy! Ngươi keo kiệt quá đấy!"

"Vậy sao?" Quý Hoài Lẫm cười nhạo một tiếng: "Giúp ở chỗ nào?"

"Là tung tin đồn ta thích nam tử, hay là để Nguyên Tiêu bọn họ suốt ngày bám theo ta như hình với bóng?"

Ta vội vàng giải thích: "Ta giúp ngươi quản lý Ma giới đâu ra đấy, bá tánh Ma giới ai ai cũng yêu mến ngươi."

Nói đến đây, giọng nhỏ dần: "Hơn nữa, Nguyên Tiêu còn nhỏ, đáng lẽ phải quan tâm nhiều hơn."

Quý Hoài Lẫm im lặng: "Hắn đã ba trăm tuổi rồi."

Ta: "..."

Loading...