Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Cùng Nhân Vật Phản Diện Hoán Đổi Thân Xác - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:54:46
Lượt xem: 207

Nhìn Nhược Dao cắn môi chạy ra khỏi đại điện, ta cũng không biết nên đuổi theo hay không.

Làm cẩu độc thân thật khó khăn mà.

Các người yêu đương đều rắc rối như vậy sao?

Quay đầu lại, thì thấy mọi người đều cười vui vẻ.

Ta: "Sao các ngươi lại vui vẻ như vậy?"

Mọi người cười tươi như hoa: "Không có mà!"

Trong lòng ta rất thông cảm cho Quý Hoài Lẫm.

Làm Ma Tôn đến mức này, bị mọi người ghét bỏ.

Muốn thay hắn chiêu mộ lòng người, quả thực còn khó hơn cả việc khiến công ty chúng ta phá sản.

Đêm đó, ta vừa suy nghĩ về cốt truyện, vừa để thị nữ hầu hạ tắm rửa.

Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người trong gương.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy diện mạo của Quý Hoài Lẫm.

Tóc đen được búi cao, khoác trên mình áo choàng đen, lông mày lạnh nhạt, làn da trắng như tuyết, hệt như ánh trăng mờ ảo trong Ma giới.

Nhưng lại thiếu đi một phần ôn nhu, chỉ còn lại lạnh lùng.

Hắn đẹp trai hơn bất kỳ nam sinh nào ta từng gặp.

Nhưng không hiểu sao, ta luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

Đêm khuya se lạnh, cùng với quần áo trên người lần lượt được cởi xuống, gió thổi đến mang theo hơi lạnh.

Ta vô tình cúi đầu nhìn xuống.

Ta: "..."

"A--" Ta sợ hãi lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã vào thùng tắm.

Mấy thị nữ thấy vậy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Tôn thượng bớt giận!"

Ta vội vàng kéo quần áo lên, nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, che giấu gò má đỏ bừng.

"Không, không có gì."

"Hôm nay... đột nhiên ta không muốn tắm nữa..."

Sơ suất rồi!

Bây giờ thân thể của ta không phải là Tề Tùng Nguyệt, mà là Quý Hoài Lẫm!

Chờ đã...

Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cung-nhan-vat-phan-dien-hoan-doi-than-xac/chuong-6.html.]

Anan

Mỗi lần tỉnh lại ở thế giới thực, ta đều mặc đồ ngủ, nằm trong chăn.

Vậy vấn đề là.

Ai thay quần áo cho ta?

Quý Hoài Lẫm quả nhiên là đại phản diện số một trong truyện.

Chuyện làm cũng quá là đáng xấu hổ!

Sau khi tỉnh lại, ta nhìn chằm chằm trần nhà, lộ ra nụ cười căm hận.

Không sao.

Ta cũng trả thù được rồi.

Nhưng đã làm chuyện xấu, luôn có chút chột dạ.

Ta định hôm nay uống liền ba cốc cà phê đá, đề phòng bản thân vô tình ngủ quên, đến lúc đó lại biến thành chủ động quay về Ma giới đầu thú.

"Tùng Nguyệt đến rồi!"

"Tùng Nguyệt... lợi hại thật đấy..."

"Đúng vậy, hôm qua tôi nghe nói cô ấy..."

Ta vừa đến công ty, liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.

Sao mọi người đều nhìn ta, thì thầm to nhỏ vậy?

Đến chỗ ngồi, đồng nghiệp lại gần: "Tùng Nguyệt! Không nhìn ra nha! Bình thường cậu hiền lành ít nói, lại lợi hại như vậy?"

Ta: "Hả?"

Tổng giám đốc mặt không cảm xúc đi đến trước mặt ta, ta vội vàng lục tung cặp tìm tài liệu: "Bản kế hoạch tôi đã viết xong—"

"Không cần tìm nữa!" Hắn giữ tay ta lại: "Hôm nay cô không cần đi làm nữa."

Tim ta thắt lại.

Không đến mức đó chứ, ta chỉ chậm một ngày đưa bản kế hoạch thôi mà.

"Hôm qua cô vất vả rồi." Tổng giám đốc đích thân pha trà cho ta, ta thế mà lại nhìn thấy vẻ hiền từ trong mắt hắn: "Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?"

"Hôm nay cô có thể về nhà nghỉ ngơi một ngày."

Ta: "..."

Đồng nghiệp huých ta, trêu ghẹo: "Tùng Nguyệt, không có gì phải ngại ngùng, chúng tôi đều thấy cậu đánh nhau với tên cướp rồi!"

Ta: "???"

Ta cúi đầu nhìn cổ tay của mình, nặng bốn mươi mấy cân, cổ tay nhỏ đến mức người ta dùng một chút sức lực cũng có thể bẻ gãy.

Vậy mà ta lại đánh nhau với người ta.

Ta là ai?

Loading...