Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi công lược thất bại, ta song tu với muôn vàn mỹ nam - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-24 10:31:34
Lượt xem: 1,167

Ban đầu, Trúc Bắc Xuyên luôn chê bai Triệu Uyển Cần nông cạn phù phiếm, nhưng cuối cùng vẫn bị sự ôn nhu của Triệu Uyển Cần chinh phục.

 

Sư phụ xa vời không thể với tới, rốt cuộc vẫn không bằng Triệu Uyển Cần biết nóng biết lạnh.

 

Giờ đây, Trúc Bắc Xuyên không những tình nguyện vì nàng ta mà sa vào ma đạo, thậm chí còn muốn lấy tim gan trẻ con để nối mạng cho nàng ta, nỗ lực ban đầu của ta coi như uổng phí.

 

Hệ thống cố gắng an ủi: "Triệu Uyển Cần có thể dựa vào sự dai dẳng để giành được tình cảm của Trúc Bắc Xuyên, ngươi vốn dĩ là ánh trăng trong lòng hắn, giành lại hắn cũng không khó."

 

Dai dẳng?

 

Ta xoa cằm, không biết phải làm sao, cả đời này ta chưa từng nhún nhường ai, nịnh nọt ai, nếu muốn ta cùng Trúc Bắc Xuyên đồng quy ngư tẫn còn dễ dàng hơn.

 

"Sư phụ, đã lâu không gặp?"

 

Nghe thấy giọng nói của Trúc Bắc Xuyên, ta vội vàng đứng dậy, còng lưng bước nhanh.

 

Trong chớp mắt, hắn đã đứng trước mặt ta, giật mạnh khăn che mặt --

Anan

 

"Đừng trốn nữa, hôm đó ta chỉ nhìn một cái đã biết ngươi trở về. Đã trở về rồi, sao không đến gặp ta?"

 

Ta cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn hắn.

 

"Nói giỡn sao, Ma Tôn quyền nghiêng thiên hạ như ngươi, sao có thể là đồ đệ của ta được."

 

Trúc Bắc Xuyên ném xuống vài mảnh da người nhẹ nhàng, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc: "Ta cũng không hiểu, sư phụ của ta thân là Thần Tôn chính đạo, sao lại g.i.ế.c người lấy hồn."

 

Vài mảnh da người kia, chính là của những tên vừa bị ta hút sinh hồn.

 

Tôn nghiêm cuối cùng của ta nháy mắt bị hắn xé nát, ta vội vàng lùi lại một bước, hơi thở dồn dập.

 

"Nếu đã như vậy, từ nay về sau hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết, từ đây..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cong-luoc-that-bai-ta-song-tu-voi-muon-van-my-nam/chuong-4.html.]

 

Trúc Bắc Xuyên bước lên một bước, nắm lấy tay ta: "Sư phụ đừng đi! Những năm qua ngươi rõ ràng còn sống nhưng không chịu đến gặp ta, rốt cuộc là giận ta đại nghịch bất đạo, hay là như lúc trước... coi thường ta?"

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta như nhìn thấy hình ảnh hắn lúc nhỏ dựa vào đầu gối ta làm nũng.

 

"Sư phụ là người thân duy nhất của ta, cũng là người đối xử với ta tốt nhất trên cõi đời này. Cho nên..."

 

Nhìn hắn mở miệng nói, thần sắc u ám, bất ngờ biến tay thành vuốt, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta.

 

"Đem tia tàn hồn trên người ngươi cho ta đi."

 

Hắn nói chuyện với vẻ đương nhiên, thậm chí còn có chút oán giận.

 

"Ngươi phi thăng thần cảnh, lục thân không còn, hồn phi phách tán rồi cũng có thể tái hợp, không cần tia tàn hồn này cũng được. Nhưng nếu Triệu Uyển Cần không có nó, sẽ hồn phi phách tán."

 

Hệ thống kinh ngạc: "Làm hệ thống bao nhiêu năm, ta chưa từng gặp qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy!"

 

Ta lùi lại một bước, trên mặt chỉ còn nụ cười thảm thiết.

 

Trúc Bắc Xuyên nhìn vụn bụi trong tay, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Sư phụ, ngươi thân là Thần Tôn chính đạo, lại dựa vào xác c.h.ế.t trong mộ!"

 

Ta nhìn vào khoảng không trước ngực, tự giễu cười khẽ: "Ngươi là ma thai Côn Luân, hàng năm đều phải trải qua thiên kiếp, những kiếp nạn đó đều là ta chặn giúp ngươi..."

 

Trước khi g.i.ế.c Thái Tuế, ta vừa mới chặn cho hắn một lần thiên kiếp, nguyên khí đại tổn, cho nên mới để Thái Tuế có cơ hội ra tay.

 

Hắn tưởng ta có kim thân bất hoại, chỉ là trốn tránh không muốn gặp hắn, nào biết ta đã sớm thân tử đạo tiêu.

 

Cơ thể héo mòn lại tiếp tục tan rã, ta nghe thấy hắn gọi tên ta, nôn ra một búng máu.

 

Là hối hận vì ta, hay là tiếc nuối không thể cứu được Triệu Uyển Cần, không ai biết.

 

Lúc thần thức chưa tan biến, hệ thống nói ta do kích thích quá mức nên dữ liệu bị tràn, không thể bị xóa sổ bình thường.

Loading...